Thấy tôi ký xong khế ước bán mình, tâm tình của Trần đại thiếu khá hẳn lên, anh ta nhẹ nhàng ngồi lên ghế, nhìn tôi rồi nói: "Ta đói bụng rồi."
Tôi lau sạch nước mắt nước mũi dính trên mặt mình, tươi cười bảo: "Vậy để tôi đi thắp hương cho anh."
"Ai mà thèm ăn cái thứ đồ chơi đó?" Trần Lập Châu nhướng mày, quét mắt về phía sư phụ tôi: "Ta muốn ăn thứ khác kìa."
Tôi cả kinh, vội vàng đứng dậy chắn ở trước mặt sư phụ: "Muốn ăn sư phụ tôi thì anh hãy ăn tôi trước đây này!"
Sư phụ gạt tôi ra, nói với Trần Lập Châu: "Lệ quỷ có thể ăn người, cũng thể ăn quỷ, không biết Trần đại thiếu thuộc loại nào?"
Trần Lập Châu nghe xong, dùng tay chống má, liếc mắt nhìn tôi: "Nếu các người có thể kiếm được quỷ cho ta, vậy thì ta sẽ không ăn người."
Tôi lập tức giơ tay lên, lớn giọng nói: "Tôi biết chỗ nào có quỷ, Trần ca, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đó ngay lập tức!"
Vừa dứt lời, một người một quỷ đều quay ra nhìn tôi.
"À, nếu không thì để đêm mai hãy tới đó vậy."
- ---
Sau ngày trở về từ nhà Hoàng gia, tôi không ngờ mình sẽ lại phải quay lại con đường này sớm đến vậy. Tôi thắp đèn lồng, cẩn thận bước về phía trước. Phía sau không có lấy một chút tiếng động, nhưng tôi biết Trần đại thiếu vẫn đang đi theo mình.
Lúc đi ngang qua bãi tha ma, tôi nghe được tiếng kêu oang oác của đám quạ trên cành cây, thê lương như có người đang khóc. Tôi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588053/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.