Đợi đến lúc tỉnh lại thì tôi đã thấy mình đang nằm ở trong nhà. Tôi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mình, trở mình một cái rồi ngồi dậy, ray ray cổ họng muốn gọi lão đầu. Chợt nghe thấy lão đầu tựa như đang nói chuyện với ai đó.
Tôi vội leo xuống giường, lặng lẽ ngó qua khe cửa để nhìn ra ngoài.
Lão đầu đang ngồi trên ghế gỗ ở giữa phòng, vừa hút thuốc vừa hạ giọng nói: "Cậu xem cậu đi, không có chuyện gì tự dưng lại dọa thằng bé để làm chi? Nó nhát lắm, hồi bé trông thấy người ta giết con gà thôi mà cũng bị run cầm cập suốt nửa buổi đấy."
Tôi ngóng mãi mà không thấy có ai tiếp lời, sau một lát, lão đầu lại bảo: "Cậu cũng chớ có nóng vội quá, chuyện gì cũng đều có nhân-quả hết, hai người đã có nhân, ắt rồi cũng sẽ có quả, nóng vội sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên xấu đi mà thôi."
Tôi đứng nghe mà ngơ hết cả người, thầm nghĩ không lẽ lão đầu này bị trúng tà rồi? Sao cứ lẩm bà lẩm bẩm một mình ở trong phòng vậy? Nghe lời ông, hình như là đang nói tới tôi? Chẳng lẽ người đang nói chuyện cùng với ông lại chính là Trần đại thiếu?
Còn chưa kịp rõ ràng thì đã thấy lão đầu đứng lên đi về phía mình.
Tôi cả kinh, lập tức chạy lại chui vào trong chăn, giả vờ như chưa hề tỉnh lại.
Lão đầu đẩy cửa ra đi vào.
"Vẫn chưa tỉnh hả?" Lão đầu thầm thì.
Tôi dựng lỗ tai lên, rất muốn biết lão đầu sẽ định làm gì.
Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588052/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.