Trước lúc tắt thở ông nằm trên giường bệnh trắng tinh, trên người mặc đồ bệnh nhân sọc xanh sọc trắng nắm lấy tay Tiểu Tô Dập, yếu ớt thì thào nói: "Tiểu Dập... con nhớ... mang tro cốt của ta rải xuống biển..."
Tiểu Tô Dập nắm chặt tay ông, môi mím chặt, ánh mắt chăm chăm nhìn ông biểu thị mình nghe thấy.
Ông lão rũ mí mắt, ánh mắt có chút đục ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Tô Dập, lẩm bẩm: "Còn nữa... không cần... cúng bái ta... chỉ cần dâng hương..."
Tiểu Tô Dập vốn đang hỗn loạn chợt ngẩn người, thế nhưng ông lão nắm tay bé rất chặt, bé chỉ có thể đáp ứng.
Nghệ Tu đột nhiên ngẩn người nhìn Tô Dập, thấp giọng hỏi: "Hồi tháng sáu thấy em lén đốt giấy tiền vàng bạc ở trong góc vườn, là đốt cho Phác Tử Đạo à?"
Tô Dập gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần không để ông ấy thấy..."
Nghệ Tu có chút buồn cười lại không biết làm sao, chỉ đành xoa xoa đầu Tô Dập, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Tiểu Tô Dập gật đầu đáp ứng, ông lão chậm rãi buông lỏng tay. Tuy tay vẫn còn nắm tay Tiểu Tô Dập nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không nào đó, miệng lầm bầm gì đó không nghe rõ.
Bàn tay cầm tay Tiểu Tô Dập ngày càng thả lỏng, mà con ngươi Tiểu Tô Dập lúc này cũng co rút, hốc mắt đỏ bừng, răng nghiến chặt.
Tiểu Tô Dập cúi đầu không phát hiện, mà Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên cạnh thấy rất rõ, ông lão vốn bình tĩnh an tường đột nhiên mở to hai mắt, giống như hồi quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan/581216/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.