Rõ ràng, nhường lại lựa chọn cho cô, nhưng quyền lựa chọn, chưa bao giờ nằm trong tay cô.
———
Chất lỏng lạnh ngắt trút xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, thẩm thấu đến tận xương tủy.
Có người ngoảnh mặt làm ngơ, có người lại tiếp tục giỡn cợt, nhưng Dung Ân chỉ cảm thấy trống rỗng, trống rỗng thật tâm, thậm chí khóc cũng không nổi.
Nam Dạ Tước hạ tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống, đầu gối đặt giữa hai chân cô cũng nhấc lên, lời nói ra, dường như có phần hối hận, một khi con người đã tức giận đỉnh điểm, mọi hành động đều như phản xạ vô điều kiện, không qua tới đại não mà lọc bỏ, rơi vào trạng thái mất đi lý trí.
Thế nhưng, nói là như vậy, cô cũng không hề dè chừng, nên rốt cuộc vẫn nên nhận sự dạy dỗ.
Đám người lại tiếp tục vui đùa, hư hư ảo ảo, những tràng cười chòng ghẹo dần khỏa lấp sự yên tĩnh như tử địa trước đó, rượu vang đỏ thẩm thấu vào cổ áo, dần một hiện rõ hơn màu sắc, kéo lại cổ áo len trắng in hình hoa hồng, ngăn chặn cảm giác lạnh buốt dần xâm chiếm từ bụng.
Dung Ân di chuyển thân trên, khuôn mặt biểu cảm cứng ngắc như tượng gỗ, cô đứng lên, rất nhanh đã ra đến cửa.
Trước gương lớn, cô xả nước vào bồn rửa mặt, sau đó, đem khuôn mặt mình ngâm trong nước lạnh, cảm giác hít thở ngày một khó khăn, tựa như sắp phải đối mặt với tử thần, Dung Ân đột ngột ngẩng đầu, có thể sống, tại sao không thể chết?
Lấy khăn lau khô mặt, ngay khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc/659748/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.