Đôi mắt màu nâu phảng phất sự cô đơn không nói thành lời, anh nhìn Dung Ân, rất lặng lẽ, rất trầm ổn.
———-
Thân thể, không khỏi run rẩy, Nam Dạ Tước cảm nhận được sự khác thường của cô, cánh tay vòng qua thắt lưng cô khẽ vỗ nhẹ, động tác thân mật quá độ, nhưng kì thật, ý tứ mười phần là cảnh cáo.
Như đồ vật, bị tuyên cáo quyền sở hữu.
Tầm mắt của Diêm Việt rơi vào bàn tay của người đàn ông, đôi mắt màu nâu đắm chìm thăm thẳm, anh ta nhận ly rượu từ trong tay người phụ nữ bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, quai hàm kiên nghị bộc bạch thái độ hờ hững mà xa cách.
“Tước thiếu gia, chờ ngài đã lâu”. Một người đứng dậy nhường chỗ, Nam Dạ Tước ôm Dung Ân nghênh ngang ngồi vào sô pha.
Xung quanh đều là những người tuổi tác tương đương, ngoại trừ một người đàn ông chạc tuổi tứ tuần, Nam Dạ Tước lấy một ly rượu từ trên bàn, nhã nhặn xoay chén rượu hướng về phía người đàn ông nọ, “Bác Khang, cháu bận nên trễ hẹn, xin tự phạt một ly”.
“Hiện tại là thời thế của thanh niên các anh, cường thế xoay chuyển thiên hạ, không cần quy củ như vậy”, người đàn ông cười cởi mở, “Sở kế hoạch thành phố năm nay là đối tác của các anh, trong số này ngày thường đều rất bận, chỉ có thể đêm tối như vậy hẹn các anh uống được chút rượu”.
Dung Ân trước sau vẫn cúi đầu, không rõ lý do vì không dám hay không muốn đối diện ánh mắt của ai kia, Nam Dạ Tước dường như rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc/659747/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.