Hà Dã dẫn Chu Giai lên phòng ngủ trên tầng.
Chu Giai đứng cạnh cửa, quan sát Hà Dã lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo bành tô quân đội vừa cũ vừa nặng vừa dày, trong lòng nguội lạnh.
Khi hắn đi ngang qua người cậu còn nói một câu: “Trời sáng tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Chu Giai không trả lời, ánh mắt nhìn theo Hà Dã. Cậu nhìn Hà Dã đi đến cái phòng đối diện còn không thể gọi là phòng khách, dịch cái ghế dài quá nhỏ hẹp so với cơ thể hắn ra, nằm lên đắp bừa cái áo choàng lên người, bộ dạng như sẽ nằm ngủ ở đó.
Chu Giai tựa lên khung cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Dã chìm trong bóng tối, nghĩ đến Hà Dã vừa nói không được thích hắn, không đáng, cậu khó chịu ấn ngực. Ấn ngực rồi nhưng sự đau đớn vẫn không giảm bớt, Chu Giai cắn răng nắm chặt tay đấm lên tường mấy cái, hai chân mềm nhũn trượt dần xuống sàn nhà. Cậu lấy hai tay ôm đầu, mở miệng, không khóc nổi.
Hà Dã cuộn tròn thân thể rúc trên ghế nằm không bằng phẳng, hắn nhìn đăm đăm qua khe hở lưng ghế, không chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt đau đớn dâng lên sự chua xót, không bao lâu có mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt ghế.
Hà Dã nhếch miệng cười một cái, cảm thấy sao mà cay đắng khó khăn quá. Hắn tức giận căm ghét bản thân mình, hận tại sao mình không sớm phát hiện Chu Giai vì thích hắn nên mới đến gần hắn. Hắn chán ghét, chán ghét bản thân tại sao không thể đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc-hoanh-luu/477712/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.