“Cậu chạy đâu vậy, vì sao tôi đến phòng học mà không tìm được cậu?”
“…” Âm Lệ Hoa không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào vị tiểu bá vương.
Vì sao? Vì sao lên đại học rồi, tới Đài Bắc rồi, cô vẫn không thoát khỏi cậu được?
Vì sao a a a a a ——
“Đi thôi, ăn cơm, tôi đói bụng.” Hoàng Quang Lỗi tự động kéo tay cô lôi ra khỏi cửa.
“Trường học của cậu không có căngtin sao…” Cậu ta còn đi xe máy mất 10 phút chỉ để sang trường cô ăn cơm, có lầm hay không vậy?
“Khó ăn!” Cậu phiết mép.
“Hôm nay tôi không muốn ăn cơm cà ri…”
“Vậy cậu muốn ăn cái gì?”
“Tôi chẳng muốn ăn cái gì!” Cô khó chịu uể oải đứng lên.
“Tốt lắm, vậy cậu ngắm tôi ăn.”
Sau đó âm hồn rơi vào trạng thái vô cùng chán nản.
Thất sách mà thất sách mà! Cô nhớ kỹ thành tích của người này không đủ để vào trường công lập, nhưng lại quên mất một sự kiện: cậu ta thuộc đội bóng rổ, hơn nữa lại là một đội bóng rổ có nhiều thành tích to lớn, chỉ như vậy thôi đã đủ cho cậu lên thẳng trường Đại học thể thao Đài Bắc rồi.
Đáng ghét… Sớm biết vậy cô đã ở lại phía Nam rồi! Phía Nam cũng có rất nhiều trường học lớn a, hơn nữa phía Nam sẽ cách trường đại học thể thao này rất xa rất xa rất xa.
Hoàng Quang Lỗi huýt sáo, khoái trá vô cùng. Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhục nén giận của cô, tâm trạng cậu sẽ tốt hơn hẳn.
“Hoàng Quang Lỗi, cậu lại tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-dong-hoc/71329/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.