Đang nói chuyện thì cái tay không thành thật, làm bộ làm tịch nhéo bả vai một cái rồi mò vào trong cổ áo.
Cố Sở giữ lấy tay hắn, lập tức tỉnh táo hẳn, cậu đứng dậy, xoay người lui một bước, sầu não vì sự bất cẩn nhất thời của bản thân. Thư phòng rất lớn, nhưng cậu lại sợ, Cố Trường An có hàng trăm cách để ép buộc cậu phục tùng, nhưng cậu không chỉ sợ chuyện này. Cảnh tượng điên đảo mấy tháng trước khi sinh ra Cố Kiền cậu không muốn nhớ lại, thân thể vẫn khác sâu ký ức ấy, khi đó, cậu tựa như một con thú giống cái tham lam vô độ, không biết xấu hổ mà ngày ngày cầu xin hắn giao hoan với mình, cứ như thể không có tinh dịch an ủi thì cậu sẽ chết. Nếu cố Trường An không vừa cho vừa nhận thì chuyện cũng không đến nỗi tệ, hắn sẽ cho nhiều hơn những gì cậu muốn, điều đó khiến cậu trở nên nghiện tình dục, cái loại khoái cảm ngọt ngào tột đỉnh, căn bản không thể cai nghiện chỉ bằng lý trí. Một lần chập mạch ở khách sạn là quá đủ rồi, nếu đã quyết định sẽ rời đi, cậu không thể cứ tiếp tục bị kiểm soát như thế này được nữa.
Cố Trường An thấy cậu cảnh giác như mèo cong lưng, đành phải giả ngu giả ngơ: "Làm sao vậy?"
"Chú tự đi tìm người khác đi." Cố Sở nói.
Cố Trường An sửng sốt: "Cái gì?"
"Cũng chẳng phải không có tôi là không được." Cậu vừa nói vừa lui về phía cửa.
Cố Trường An cuối cùng cũng đã hiểu. Chẳng trách cậu trả lời chậm, hắn đã kiệt sức vì mấy năm nay cứ phải đi qua đi lại hai nơi để thăm vợ, nào còn thời gian để nghĩ đến việc ra ngoài tìm thú vui mới. Cả ngày túc trực bên cạnh vợ con, hắn sống được thật quá dễ dàng, mà quên mất nhóc rùa rụt cổ này gan đến nhường nào, cũng chưa từng quan tâm đến chuyện hắn ngủ với ai.
Trong phút chốc, cơn tức giận của hắn xộc đến tận óc, hắn giống như một kẻ ngốc luôn hy vọng cậu sẽ thay đổi quyết định, nhưng lại quên mất rằng trái tim cậu chưa từng hướng về phía hắn.
"Tôi đi tìm ai đây? Người đang ở ngay trước mắt tôi rồi, tại sao tôi lại phải ra ngoài tìm kiếm?" Hắn hỏi cậu, từng bước tới gần.
Cố Sở đã quá quen thuộc với loại khí tràng này, cậu vội vàng xoay người mở cửa, nhưng vặn cách nào cửa cũng không nhúc nhích, Cố Trường An tiến đến đè cậu, vây nhốt cậu giữa ngực mình và tấm ván cửa. Cánh tay từ chối đưa đẩy trở nên yếu ớt, hơi thở dồn dập cuốn theo hơi thở của đối phương khiến con người ta lún sâu vào cơn nghiện, giống như mỗi lần hắn đến gần, cậu sẽ choáng váng, chân mềm nhũn, sẽ trở nên mềm mại mà ướt át.
"Sau cùng thì tôi phải rời đi......" Cậu không thể kiềm chế được cơn run rẩy của mình như một con thỏ nhỏ dưới móng vuốt của một con sư tử.
"Vậy thì đi thôi." Cố Trường An vuốt ve mũi và cánh môi cậu dịu dàng tựa như đang nói lời yêu: "Dù cho em đã đến cổng của quỷ môn quan thì tôi cũng sẽ bắt em trở về, tôi còn sợ em chạy à? Hửm? Quay về Anh sao? Cũng không xa cho lắm?"
Hắn vừa sờ lưng vừa đe dọa bên tai cậu, rồi từ từ vuốt ve da thịt bên trong quần, nhào nặn cặp mông căng tròn, cho đến khi giữa chạm đến một mảng ướt át giữa hai chân cậu rồi bất chợt dừng lại.
Cơ thể đang trong vòng tay hắn là do hắn rèn luyện ra, cậu biết mình rất nhạy cảm, nhưng làm sao có thể đạt đến trình độ này, hắn vẫn chưa làm gì mà, chỉ mới tiến gần sát hơn mà thôi.
Cố Sở đã ngầm khóc rồi, quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.
Cố Trường An lập tức đau lòng đến quên hết mọi bất bình: "Tôi khiến em cảm thấy khó chịu sao? Đã bao lâu rồi? Tại sao em không nói cho tôi biết?!"
Hắn bế cậu đến ghế sô pha, lục tung ngăn kéo như một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ, đã lâu rồi không làm trong thư phòng của biệt thự, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một chiếc bao cao su ở khe sô pha, trước khi xé còn cẩn thận xem hạn sử dụng.
Dù hắn có cẩn thận đến đâu, thì đây chính là phu nhân yêu kiểu như hoá của hắn.
Đây là lần đầu tiên Cố Trường An nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng vừa đi vào đã cảm thấy sung sướng nhưng hắn cũng không dám đao to búa lớn ra tay quyết liệt. Hắn cảm thấy mình đã làm cho Cố Sở phải chịu nỗi uất ức lớn, ngần ấy năm, điều hắn tự tin nhất là có thể ăn hết không bỏ sót chỗ nào, kết quả là chịch người ta đến chín rục, Cố Trường An nghĩ rằng bản thân thật sự là hỏng não rồi, làm sao có thể quên đi mất những cay đắng mà cậu đã phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian mang thai.
Hắn ôm cậu đặt ngồi trên eo mình, giữ chặt lấy rồi đâm mạnh vào, sau hai ba phát Cố Sở ưỡn người lên bắn ra, ngay sau đó ở nơi sâu trong vách huyệt cũng trào ra dịch thể, khiến cho nơi giao hợp trở nên nhớp nháp, ướt át.
Cơn cực khoái nhanh chóng ập vào trung ương thần kinh, Cố Sở vì chuyện này mà thất thần, cố Trường An sợ sẽ làm đến mức cậu đổ bệnh như lần trước, cắn răng chịu đựng toát hết cả mồ hôi hột: "Em định cứ thế mà bỏ đi sao?"
Cố Sở bị hắn nhét vào lòng gây đau nhức cánh tay, nghẹn ngào cắn cổ hắn mắng: "Tôi không thể xem như chú đã chết rồi sao?!"
Cố Trường An vỗ vỗ lưng cậu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Nào có chuyện dễ chết như vậy? Đừng khóc mà, muốn đi đâu thì đi đó, đừng lo lắng đến vết cắn này, dù em có muốn lên trời tôi cũng sẽ đưa em đi!"
Cố Sở bật khóc.
Cố Trường An không thể nhìn cậu khóc mãi được, càng khóc hắn càng kích động, máu trong người như muốn sôi lên, muốn làm cho thân thể mềm mại trắng nõn trong vòng tay này trở nên xanh xanh tím tím, chịch đến hư hỏng mới sướng.
—— cũng chỉ còn lại thời khắc này, không phải sao.
"Cho nên ba đã thuyết phục được mẹ?"
Cho đến khi phòng họp trống không, Cố Thừa mới dám hỏi lão cha mình, người đang ngồi ở vị trí chủ tịch cách đó cả nghìn dặm. Nhóc vừa mới góp mặt dự thính cuộc họp hội đồng quản trị trong năm, hai ba con đã có một khoảng thời gian chung sống, mặc dù là qua một cái màn hình lớn.
Là một bậc cha mẹ, Cố Trường An rất truyền thống và bảo thủ, hắn không giỏi tâm sự với con cái về chuyện của hai vợ chồng.
"Chuyện của người lớn không cần con quản." Hắn xụ mặt nói.
Cố Thừa nói: "Nhưng ba vẫn luôn dạy con những gì người lớn nên làm."
Cố Trường An không nói gì nhưng cũng không cắt đứt cuộc gọi, hai cha con cứ im lặng như vậy thôi, đang lúc Cố Thừa nản lòng muốn từ bỏ khi, Cố Trường An mới nói tiếp: "Bộ phận nhân sự đã giao kế hoạch tuyển dụng cho năm tới, qua hai ngày nữa trở về thử hỏi xem mẹ con có ý muốn đến Vinh Thịnh làm việc hay không."
Cố Thừa thở phào nhẹ nhõm, thực ra nhóc rất sợ chọc cho ông bà mình bực tức, dù sao thì ba nhóc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn vô điều kiện khi đối mặt với mẹ nhóc. Nhóc mừng vì ba đã bắt đầu nghĩ đến việc để mẹ quay trở lại cuộc sống như trước đây, có một công việc tử tế và tình yêu thương sâu sắc dành cho gia đình. Giống như khi mới bắt đầu, nhóc muốn gọi cậu là mẹ cả trăm lần mỗi ngày, nhưng giờ nhóc lại thích gọi cậu là anh trai hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]