Cố Trường An thừa nhận một cách dễ dàng: "Nếu sự tự do mà em muốn là bỏ mặc gia đình, tận hưởng cuộc sống một mình, thì đừng mong rằng tôi sẽ đồng ý."
Cố Sở nghiến răng nghiến lợi: "Đê tiện."
Cố Trường An hoàn toàn bộc phát: "Đê tiện?! Tại sao tôi lại đê tiện? Đúng, tôi là một thằng khốn nạn, em gọi tôi là chú nhưng tôi chỉ muốn ngủ với em! Ngủ thì cũng ngủ rồi, Thừa nhi cũng lớn vậy rồi, chuyện đã đến nước này, em còn muốn sao nữa đây?! Ban đầu là tôi sai, nhưng tôi thành tâm thành ý đón em về làm vợ rồi đấy thôi, bảo nhiêu tài sản tôi đều cho em tất, mạng của tôi cũng cho em, em coi thường tôi đến vậy sao?! Cứ muốn tôi tuổi già côi cút một mình mới là trả thù sao?!
Cố Sở mím môi, tức giận không nói nên lời.
Cố Trường An càng nghĩ càng chua xót: "Trên đời này không có người mẹ nào lại bỏ rơi con mình hết ! Em có thù có oán gì cứ xả hết lên người tôi đây này, hành hạ bản thân mình làm gì, lấy con ra trút giận cái gì!"
Những lời này thật sự đã chạm đến nỗi đau trong lòng Cố Sở. Sau khi Cố Thừa một tuổi, cậu được Cố Trường An đưa về Trung Quốc, khi ấy cậu đã hạ quyết tâm không quan tâm đến đứa bé này nữa, chỉ nghĩ rằng mình chưa có gì hết, suốt hai năm cậu độc lai độc vãng, hỉ nộ ái ố gì đều trở thành vô cảm hết, mãi cho đến khi chuẩn về nước, Cố Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/3281942/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.