Nếu là người ngoài,được Lăng gia nhị công tử cao cao tại thượng oán hận quyến rũ ẩn tìnhnhư vậy, sớm đã nhuyễn đến nát bét, đáng tiếc tâm Lãnh thiếu gia còncứng hơn đá mấy phần.
Hài tử kia là Dã Kê bất chấp ý nguyện của hắn, cưỡng bức dùng thú hình cường bạo mà ra, hắn sao có thể coi nhẹ?
Hắn vốn ân oán rõ ràng, còn có thù tất báo.
Dã Kê cường bạo hắn, đó là đại thù, lần trước buông tha Lăng Diệp, đó là đại ân.
Nhiều nhất, ân oán bù trừ, hai người không thiếu nợ nhau.
Mềm lòng? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhěn thấy nam nhân cực giống měnh từ phía sau theo tới, vội vàng gọi người qua. "Dìu hắn trở về."
"Không cần! Ta không cần!" Lăng Dã lại giở thói. "Ta không cần hắn dìu ta, ta muốn đại ca dìu."
"Lăng Dã!" Lãnh Tử Diễm có chút tức giận. "Ta không phải đại ca ngươi."
"Ai nói không phải, ta ở Lãnh phủ mấy tháng, phụ thân nhận ta làm con nuôitrước mặt cả gia tộc." Y ha ha cười nói. "Bây giờ không phải cũng cóhãng truyền thông nói ta có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ dựa vàolúc trước được Lãnh gia thu nhận?"
"Đó là họ nói hưu nói vượn,ngày hôm nay của ngươi cùng Lãnh gia nửa phần quan hệ cũng không có."Lãnh gia chúng ta cũng không muốn leo lên cành cao. "Ta để hắn đưangươi?"
"Không." Lăng Dã dùng sức lắc đầu. "Hắn không giốngngươi, ngoại trừ đều rất khó nhịn thao ra, một chút cũng không giống." Y dừng một chút, nhắm mắt lại, thấp giọng nói. "Đại ca.... Là không thểthay thế..."
Khóe miệng Lãnh Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303849/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.