" Ngươi rốt cuộc quấn ta làm cái gì?" Quân Tây thở hổn hển, Lãnh Tử Diễmđã cố chấp, y càng cố chấp hơn hắn, sống chết không cho môi Lãnh Tử Diễm đụng tới mình, ánh mắt hung hăng. "Ngươi không phải có Lăng Diệp sao,không phải có Lăng Diệp là đủ rồi sao?"
Đồng tử chợt co rút lại, Lãnh Tử Diễm xoay đầu qua, tay nắm Quân Ngân bắt đầu kịch liệt run rẩy. "Không.... Không phải."
Không phải? Quân Tây cười lạnh. “Lúc ngươi cần an ủi nhất, người ngươi nhớtới chính là hắn, không phải ta....” Cười lạnh từng chút biến chất, mang chua xót dị dạng. "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi cút, ngươi cút cho ta!"
" Thích ngươi, quấn ngươi đều là cầm lòng không được..."
Tay ấn trên tường xiết lại thành quyền, Quân Tây khó có thể chịu đựng rút về sau, lại bị đối phương cẩn thận ôm vào trong ngực.
Tựa đầu để lên bả vai Quân Tây, che giấu cảm xúc sắp không kiềm được.
Hắn muốn nói, Quân Ngân, ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi.
Nhưng một chữ "cũng", một chữ "cũng" làm tất cả lập trường của hắn trở nên hài hước và buồn cười.
Thích Quân Ngân hoàn toàn là bản năng, thích Lăng Diệp thì là gì...
Sao lại có người như mình? Lãnh Tử Diễm hoàn toàn không rõ, hắn thống hậnbản thân. Nhưng, giống như lúc trước khi biết thân thể mình chỉ có thểđạt được khoái cảm dưới thân nam nhân, hắn tự mình phỉ nhổ, lại thảnnhiên tiếp nhận sự thật.
Hắn chính là người như vậy, sa đọa, dơ bẩn.
Ngày trước không rời được sự âu yếm của nam nhân như hút thuốc phiện, bâygiờ... Quân Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303834/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.