" Tuy ta biếtthân thể con ta rất dễ khiến người ta mê muội, nhưng Tướng quân công tửcó phải nên suy nghĩ về thời gian, địa điểm, hoàn cảnh một chút haykhông?"
Cửa mở ra, thanh âm người nói vững vàng, bình tĩnh nhưđang tự thuật sự tình, nhưng trên trán lại mơ hồ nổi lên gân xanh, không chút che giấu cơn thịnh nộ hiển nhiên của y.
" Lãnh bá phụ đến!"
" Ta thấy!"
Lãnh Tử Diễm đẩy đẩy ra sau, muốn đẩy người phía sau ra ngoài, nhưng hậuđình ở vào trạng thái kích thích cao độ, đương nhiên làm trái ý nguyệncủa hắn, ngược lại còn gắt gao xoắn lấy tính khí Lăng Diệp.
Lăng Diệp nhịn không được vùi vào lưng Lãnh Tử Diễm cười rầu.
" Ngươi luyến tiếc ta."
Hai người liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, hoàn toàn bất chấp Lãnh phụ cùng quản gia ở ngoài cửa. Lãnh phụ đương nhiên nhìn quen cảnh tượngLãnh Tử Diễm dâm loạn đến không chịu nổi, gân xanh càng ngày càng kịchliệt, trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Trái lại, quản gia Lãnh phủ thânlà thân tín của gia chủ, y là một trong số ít những người biết thiếu gia có bệnh không thể chữa, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Con ngươi xuân tình nhộn nhạo kia, cánh môi đỏtươi như nhỏ máu, cái mông vểnh thật săn bị nam nhân vò nắn, còn dấu vết ái dục đầy thân kia.
Thiếu gia như vậy.... Một bộ biểu tình bị lăng nhục mà còn thấy ngọt ngào như mật...
Thật sự là.... quyến rũ người phạm tội!
Quản gia cảm thấy tất cả những thứ này hoàn toàn vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303738/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.