” La Tây ” Ha Tu Ngột nhìn La Tây ngơ ngác như không thấy mình mà gọi.
” Hả “
Ha Tu Ngột ghé sát mặt nhì La Tây mà cười:” Ngươi như thế nào biến ngốc?”
Kì thật hắn không thích con rồng này.
Dù sao nó luôn cuốn lấy người kia!
Mỗi lần vất vả cùng y ở một chỗ đều bị nó phá, thật sự đáng hận
Bất quá khi đó mình quá nhỏ cũng làm vài chuyện quá đáng.
Mặc dù lúc đó nghĩ là đương nhiên nhưng giờ nghĩ lại cũng hơi quá đáng, có khi cũng làm chút việc xin lỗi nó!
Mặc dù lúc đó nghĩ làm vậy là đương nhiên thôi vẫn thấy mình làm đúng.
Nhưng là hết thảy đã qua.
Người kia cũng đi vào giấc ngủ ngàn năm trốn tránh hắn trốn tất cả mọi thứ.
Ha Tu Ngột từng đau lòng, từng oán hận, từng mê man …
Nhưng đối với cuộc sống vĩnh hằng thời gian là liều thuốc tốt nhất, thời gian vốn vô tình, có thể xóa đi những điều tốt đẹp nhất.
Trong khoảng vô tình đó mọi thứ đều bị lãng quên, tình cảm cũng như vậy.Chúng ta thường nhớ mãi không quên việc mình đã tùng nhớ một điều gì đó.
Đây là đau đớn lớn nhất của Huyết tộc, theo từng năm tuổi ta có thể cảm nhận thế giới căn bản không có vĩnh hằng không hề thay đổi, nếu tin tưởng vĩnh hằng tương lai sẽ bị thương, đó là chân lý vô cùng đúng.
Thần luông công bằng hắn cho ngươi thứ này sẽ lấy đi của ngươi thứ khác.
Ha Tu Ngột đôi khi thấy kì quái, chủng tộc bị thần bỏ mặc lại đi tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-thu-quang/1353028/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.