Mấy giờ ngài bay? Bây giờ còn kịp không? Sao ngài không nói sớm chứ!” Thảo nào lúc nãy Trình Mặc cứ có vẻ muốn nói rồi lại thôi, trông vô cùng sốt sắng.
Bùi Duật Thành vuốt ngón tay mềm mại của cô, nói nhẹ tênh như một tiếng thở dài: “Cô đã đề nghị thì tôi không thể từ chối.” Lâm Yên: “...” Hửm? Cô đề nghị? Cô đề nghị cái gì? Chẳng phải cô chỉ nói chờ anh xong việc rồi cùng về nhà thôi sao? Nghĩ tới đây, hai má vẫn còn đang nóng bừng của Lâm Yên lại càng nóng hơn.
“Xin lỗi, ngày mai là cuối tuần, thế nhưng sợ là tôi phải lỡ hẹn với cô rồi.” Bùi Duật Thành nói.
Lúc này Lâm Yên mới nhớ ra một nhân cách khác của cô đã tự ý hẹn Bùi Duật Thành cuối tuần này đi hẹn hò.
“Á, không sao cả, đằng nào sau này cũng còn nhiều cơ hội mà, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi được.” Lâm Yên nói.
Nghe cô nói vậy, sự ảm đạm trong mắt của Bùi Duật Thành dường như vơi đi không ít: “Ừ.”.
“Vậy ngài nhanh chóng ra sân bay đi, đừng để muộn thêm nữa.” Lâm Yên vội vàng giục giã, chỉ sợ làm trễ nải lịch trình của Bùi Duật Thành.
“Ừ, cô vào đi, nghỉ sớm một chút.” “Ừm.” Lâm Yên đứng ở cửa nhìn Bùi Duật Thành dần dần đi xa.
Thân hình cao lớn cô đơn của anh dần hòa vào màn đêm.
Nhìn bóng lưng ấy, cổ họng Lâm Yên bỗng hơi nghèn nghẹn.
Cô chưa từng có cảm giác này bao giờ, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3479068/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.