Tục ngữ nói, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, rốt cuộc anh đã bị cái gì kích thích mà đột nhiên lại gặp ác mộng.
Thậm chí còn khiến anh không khống chế được...
Chẳng lẽ...
lúc cố giấu poster bị phát hiện rồi? Hay là...
bị phát hiện cả hai lần? Chắc là...
sẽ không...
xui xẻo...
như vậy chứ? Lâm Yên không trăn trở nghĩ nhiều, để giữ mạng cô chỉ có thể chớp mắt giả ngu hỏi lại: “Hả? Hối...
hối hận? Hối hận cái gì cơ?” Bùi Duật Thành nắm ngược lại tay cô, thấp giọng nói: “Hối hận vì đã đến bên cạnh tôi...
hối hận vì bị tối kéo vào địa ngục.” Giọng nói trầm thấp cùng ánh mắt lạnh bằng kia như hóa thành xiềng xích đang từ từ kéo cô vào sâu trong bóng tối.
Lâm Yên: “...”
Ha ha ha...
Hối hận thì đúng là có hối hận, thế nhưng anh bắt cô vào bằng bản lĩnh của chính mình, cô cũng chấp nhận chui vào rồi chẳng lẽ còn có thể bò ra? Cuối cùng, Lâm Yên chỉ ho nhẹ một tiếng rồi ngẩng mặt lên, thành khẩn cười nói: “Sao có thể chứ, nơi có ngài thì dù có là sa mạc hoang vu, đối với tôi cũng hóa thành ốc đảo.
Với tôi, ngài là nguồn nước ở tận cùng hoang mạc, là nắng ấm trên đỉnh núi tuyết, là ánh sáng trong đêm tối vô tận!!!” Đại khái Lâm Yên cũng không ngờ rằng sẽ có ngày diễn xuất mà cô chăm chỉ học tập lại cứu được cái mạng nhỏ của mình.
Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478714/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.