“Dọn xong chưa? Có cần tôi giúp không?” Lâm Yên bị dọa cho suýt nữa nôn ra máu, vội vội vàng vàng đá poster xuống gầm giường.
Đúng là không thể làm chuyện trái lương tâm mà, dọa chết cô rồi! Suýt nữa cô quên mất đây là nhà của Bùi Duật Thành, cô phải thật cẩn thận mới được.
Lâm Yên cố gắng trấn tĩnh lại rồi cầm một chuỗi tỏi lên, vừa treo nó lên tay cầm tủ quần áo vừa nói: “Không cần không cần đâu, tôi dọn gần xong rồi!” Đại khái là Lâm Yên không hề biết, tốc độ phản ứng của Bùi Duật Thành nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên, hành động cô tự cho là nhanh trí kia thật ra đã bị Bùi Duật Thành bắt được, đồng thời cũng biết thứ cô vừa đá xuống gầm giường là thứ gì.
Nhưng anh lại chẳng thể hiện gì, chỉ liếc nhìn mấy thứ Lâm Yên vừa treo lên rồi ôn hòa nói: “Ừm, vậy nghỉ sớm một chút.” Lâm Yên vừa gật đầu liên tục vừa đáp: “Dạ dạ, ngài cũng nghỉ ngơi sớm!” Thấy Bùi Duật Thành quay đi, Lâm Yên lập tức thở hắt một hơi.
Nhưng mà Bùi Duật Thành vừa mới bước ra một bước thì lại quay lại nhìn cô, nói: “Đúng rồi, cô Lâm...”
“Sao...
ạ?”
Lâm Yên cho rằng Bùi Duật Thành có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình liền nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò.
Chắc không phải đã phát hiện ra cái gì chứ? Ánh sáng đèn hắt lên người Bùi Duật Thành khiến cả người anh như được dát một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478705/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.