Lâm Yên: “...” Không ngờ ngay cả thần tượng cũng từ bỏ cô.
Lâm Yên thoáng nhìn về phía nhà bếp, không nhịn được mà hỏi Bùi Nam Nhứ: “Ảnh đế Bùi, tôi có một câu hỏi thế này...
không lẽ ngài Bùi không biết đồ ăn của ngài ấy làm ra rất...
khó ăn sao?” Cô nhớ hôm đó chính Bùi Duật Thành cũng ăn mà.
Bùi Nam Nhứ nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lắc đầu trả lời: “Anh cả...
thật sự không biết.” “Sao lại không biết được chứ? Chính ngài ấy cũng ăn mà!” Lâm Yên khó hiểu.
Bùi Nam Nhứ trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng đáp: “Bởi vì...
từ nhỏ anh ấy đã không có vị giác rồi.” “Cái gì...” Lâm Yên nghe xong liền ngẩn ra, cô không ngờ được nguyên nhân lại là như vậy.
“Anh nói...
ngài ấy không có vị giác?” Lâm Yên sửng sốt hỏi lại.
“Đúng vậy, những gia vị hay vị mà người bình thường dễ dàng cảm nhận được như mắm muối tượng dầu hay chua cay mặn ngọt thì anh ấy không thể cảm nhận được.” Bùi Nam Nhứ giải thích.
“Thì ra là vậy...
chẳng trách.” Lâm Yên lầm bầm, “Nhưng tại sao lại không có vị giác chứ? Có nguyên nhân gì à? Không có cách nào trị được sao?” “Chuyện này...
tôi cũng không rõ lắm, từ khi tôi có trí nhớ thì anh cả đã không có vị giác rồi.
Có vẻ như là sinh ra đã thế, anh ấy cũng không thích người khác nhắc tới chuyện này, nhưng...
khụ...
anh cả thật sự rất thích nấu ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478703/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.