Cậu thiếu niên nhún vai: “Ai mà biết được...
có lẽ là không quên được! Ngay từ đầu em đã cảm thấy việc lão Đại thả chị dâu đi là không thể..” Cô gái mặc đồ da đen bỗng tỏ ra khó chịu, lạnh lùng nói: “Nhất định cô ta đã làm cái gì đó, chứ sao anh Duật lại có thể ở bên cô ta một lần nữa chứ!” Cậu thiếu niên khẽ chớp mắt, chần chừ nói: “Chị Lan không thể nói thể được, bây giờ cô ấy chẳng nhớ gì cả, cũng không biết lão Đại là ai.
Với thân phận và địa vị của chị dâu bây giờ cũng chẳng có cơ hội tiếp cận với lão Đại thì làm gì được chứ?” Người thanh niên phì cười: “Nhất định là lão Đại chủ động hổ con nhà người ta, hiện giờ người ta chẳng nhớ gì cả.
Với chỉ số IQ của lão Đại thì muốn lừa con người ta còn không phải quá dễ dàng sao?” Thiếu niên trợn trắng mắt: “Anh đang nói gì vậy, với nhan sắc của lão Đại mà còn cần phải đi lừa gạt sao?” Ánh mắt âm trầm của cô gái mặc đồ da đen lướt qua hai người: “Đến tận giờ hai người vẫn còn nói đỡ cho cô ta? Tinh Trầm, cậu quên cái tay này của cậu đã bị phế như thế nào rồi à? Còn anh nữa, anh đã quên ai phải nằm trên giường bệnh ba tháng rồi sao Tần Hoan?” Câu thiếu niên khẽ cử động cổ tay trái khiến nó phát ra tiếng kim loại cọ vào nhau, trên nét mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.
Cậu ta thở dài một hơi rồi nói: “Haiz, điều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478537/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.