Chương trước
Chương sau
Đối với những việc Lâm Yên đã từng làm thì ai gặp phải cũng không cảm thấy vui vẻ được.

Nhưng mà, với người có địa vị như Bùi Nam Nhứ chắc sẽ không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này với Lâm Yên.

Lần trước có liên lạc với phòng làm việc của đối phương để giải quyết chuyện của Lâm Yên, thái độ bên họ cũng coi như ôn hòa.

Nói xong, Triệu Hồng Lăng dẫn Đa Đa và Lâm Yên đứng sang một bên.

Thấy Bùi Nam Nhớ tới ngày càng gần, Đa Đa lập tức kéo Lâm Yên tránh xa một góc.

Nhưng mà không khi tới gần bọn họ, Bùi Nam Nhứ đột nhiên dừng lại, sau đó quay sang, đứng đối mặt với bọn họ.

Tiếp đó, Đa Đa nghe được một giọng nói êm tai truyền đến...

“Cô Lâm.” Là giọng của ảnh đế Bùi! ảnh đế Bùi...

chủ động nói chuyện với Lâm Yên...

Đa Đa khiếp sợ không thôi, vô thức ngẩng phắt đầu lên.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Lâm Yên tiếp xúc với Bùi Nam Nhứ, nhưng dù sao cô cũng là fan hâm mộ của người ta nhiều năm, thế nên lúc đối mặt với thần tượng khó tránh khỏi việc có tâm trạng kích động của một fan hâm mộ, kích động đến mức rối tung rối mù.

Cô nghe Bùi Nam Nhứ chủ động nói chuyện cũng cảm thấy hơi khiếp sợ, khẩn trương đáp lời: “Dạ...

chào...

chào tiền bối!” Bùi Nam Nhứ nghe vậy thì bật cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Cô Lâm, nếu như có thể thì vẫn nên đổi cách xưng hô đi thôi.

Một tiếng tiền bối này của cô...

sợ rằng tôi không dám nhận.” Vai vế không đúng...

Lâm Yên: “Hả...” “Gọi tôi là Nam Nhứ được rồi.” Bùi Nam Nhứ cười nói.

Lâm Yên lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Cái...

cái...

cái này không phù hợp lắm đâu!” Gọi anh là Nam Nhứ? Cô nào dám! Bị người khác nghe được liệu cô có còn giữ được mạng không? Bùi Nam Nhứ cũng không tiếp tục miễn cưỡng, anh cầm túi đổ từ trong tay trợ lý rồi đưa tới trước mặt Lâm Yên, nói: “Cô Lâm, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ nên có lẽ cô rất khó rời khỏi đây.

Cô thay bộ đồ này vào rồi tôi đưa cô ra ngoài.”

Lâm Yên: “...”

Lúc này, Đa Đa đang đứng một bên bị đoạn đối thoại này làm cho sợ đến ngây người, nói đúng hơn là bị thái độ của Bùi Nam Nhứ đối với Lâm Yên làm cho sự ngây người.

Cô nàng còn tưởng ảnh đế Bùi tới hỏi tội, không ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Không những để Lâm Yên gọi tên thật mà còn cố ý tới đây để giúp đỡ Lâm Yên, thậm chí còn chuẩn bị xong cả đồ để thay.

Lẽ nào...

lẽ nào ảnh đế Bùi - cây bắp cải trắng” này cũng...

(*) Lấy ẩn dụ từ hình ảnh bắp cải trắng non tươi mơn mởn thu hoạch xong chỉ có thể cho heo ăn, ẩn dụ sự đáng tiếc, không đáng.

Quá khó tin! Suy đoán này làm cho fan hâm mộ trung thành của ảnh đế Bùi - Tiền Đa Đa cảm thấy long trời lở đất! Đa Đa không kiềm chế được, bèn nhỏ giọng truy hỏi Lâm Yên: “Chị Yên! Vì sao ảnh đế Bùi lại đối xử tốt với chị như vậy? Lại còn chủ động giúp đỡ chị nữa! Rốt cuộc quan hệ giữa chị với ảnh đế Bùi là quan hệ gì?” Lúc này Lâm Yên cũng đang rất kinh sợ: “Dù sao thì cũng không phải cái loại quan hệ mà em đang nghĩ trong đầu đâu.” Đa Đa: “Đã thế này rồi mà không phải loại quan hệ đó, còn có thể là quan hệ nào nữa?” Tuy Đa Đa thật sự không muốn nghĩ tới phương diện kia, nhưng mà thái độ của Bùi Nam Nhứ thật sự khiến người ta không muốn hiểu sai cũng không được.

Lâm Yên bất đắc dĩ đáp: “Em nghĩ đi đâu thế, lẽ nào em cho là ảnh đế Bùi bị mù mà coi trọng chị?” Đa Đa lập tức lắc đầu, chém định chất sắt nói: “Chắc chắn không?” Lâm Yên: “Thế còn phải hỏi!” Mắt của Bùi Nam Nhứ không mù.

Người bị mù là...

anh trai của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.