Chương trước
Chương sau
Ngài Bùi cũng dễ nói chuyện mà.” Bùi Vũ Đường kinh hoàng đáp lại: “Chị dâu, chị nói đùa cái gì thế? Anh cả của em dễ nói chuyện? Chị đang nhầm với ai đúng không? Chỉ cần lời anh trai em đã nói ra tức là chuyện đã được quyết định, tuyệt đối không thể thay đổi, ai nói gì cũng vô dụng! Em về đó rồi nhất định phải làm theo những gì anh cả của em chỉ định, không được phép sai dù chỉ một bước, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho em có cơ hội thứ hai đâu!” “Như vậy thật sao?” Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường miêu tả Bùi Duật Thành như vậy thì cảm thấy hơi kỳ quái.

Tuy cô gặp Bùi Duật Thành không đến mấy lần nhưng cô thật sự cảm thấy Bùi Duật Thành rất dễ nói chuyện.

Không phải là người lạnh lùng không chút tình người lại chuyên chế như lời Bùi Vũ Đường nói.

Nếu không, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô sau năm lần bảy lượt cô làm chuyện bất kính như vậy, thậm chí còn dễ dàng đồng ý lời “bày tỏ” của cô nữa.

“Chị dâu! Em van chị! Chị mau tới đây đi! Bây giờ chị là hy vọng duy nhất của em! Em đang ở biệt thự của anh cả, chị tới đây sẽ có người đón chị ở cửa! Em lén gọi cho chị đấy, lát nữa trợ lý của anh cả sẽ lập tức tới đây tịch thu tất cả các thiết bị liên lạc của em rồi!” Bùi Vũ Đường đau khổ cầu xin.

Lâm Yên hơi khó xử: “Chuyện này...

cậu đã nói không ai có thể thay đổi quyết định của anh cậu thì tôi có qua đó cũng vô dụng.

Hơn nữa có lẽ cậu hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và anh cậu rồi.

Tôi với anh cậu mới chỉ gặp nhau tổng cộng ba lần, anh trai cậu chỉ vui đùa với tôi một chút thôi.

Đã bảy ngày rồi anh ấy không liên lạc với tôi...” Dù sao đây cũng là chuyện gia đình bọn họ, cô chỉ là một người ngoài thì chạy tới góp vui để làm gì? Bùi Vũ Đường kinh ngạc hộ: “Anh trai em chỉ vui đùa với chị? Làm sao có thể.

Đây là lần đầu tiên anh cả nhà em biết yêu đấy! Anh ấy sẽ chơi đùa với mối tình đầu ra chơi đùa sao?” “Phụt...

khụ khụ khụ khụ...” Lâm Yên bị chữ “mối tình đầu” dọa cho hết hồn.

Cô cô cô cô...

cô là mối tình đầu của Bùi Duật Thành? Đùa gì vậy! Rốt cuộc là cô có tài đức gì? Lẽ nào do cô giỏi vuốt mông ngựa?

Chẳng biết có phải đầu bên kia có người đến hay không mà đột nhiên Bùi Vũ Đường nhỏ giọng xuống nói: “Chị dâu! Em cầu xin chị! Kể cả chị không tin tình cảm của anh em, chẳng lẽ chị cũng không thèm để ý đến tình cha con giữa hai chúng ta sao?” Lâm Yên: “...”

Tình cha con là cái quái gì? Có vẻ như Bùi Vũ Đường còn muốn nói gì nữa, nhưng sợ bị người khác nghe được nên đột ngột cúp máy.

Sau đó tin nhắn của Lâm Yên nhảy ra mấy tin nhắn mới.

Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [(Bao lì xì) Ba!] Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [(Bao lì xì) Gi!] Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [(Bao lì xì) Cứu!] Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [(Bao lì xì) Con!] Lâm Yên: “...” Tình cha con “mặn nồng” thế này khiến người ta có hơi khó từ chối.

Lâm Yên cực kì bất đắc dĩ nhận khoản tiền lì xì này.

Thôi vậy, mặc kệ có thể giúp được hay không thì cứ đến xem một cái cũng không mất miếng thịt nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.