Chương trước
Chương sau
Đó là thứ quý giá nhất trong bộ sưu tập của ông ngoại, nhưng sau đó cũng vì nguồn tài chính eo hẹp mà ông ngoại phải bán nó đi.

Lâm Yên và Hạ Mộ Vân nhanh chóng đi vào phòng khách.

“Cô, cô tới rồi.” Một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi hô lên với Hạ Mộ Vân.

“Tiểu Phong.” Hạ Mộ Vân mỉm cười đáp lại cậu thanh niên kia.

Cậu thanh niên có vẻ e thẹn này tên là Hạ Nhạc Phong, là con trai độc nhất của bác hai Lâm Yên.

Ông ngoại cố có bốn người con, ba nam một nữ, Hạ Mộ Vân là người con thứ ba.

Cậu út của Lâm Yên đã qua đời từ hai năm trước, trong tất cả mọi người, quan hệ của cô với cậu là tốt nhất.

Rất nhiều kỹ thuật đua xe của cô là do cậu dạy dỗ chỉ bảo.

Sau khi Lâm Yên về nước, cô vẫn luôn ở lại nhà của cậu út.

Nếu không phải vì quan hệ với cậu út thì làm gì có chuyện Lâm Yên nhường nhịn hai mẹ con Vương Xảo Tuệ đủ điều như vậy.

Một người đàn ông tầm tuổi trung niên bước ra từ trong nhà, ông ta lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Yên và Hạ Mộ Vân, nhưng không nói gì cả.

“Anh cả.” Hạ Mộ Vân cẩn thận nhìn người đàn ông kia, gọi một tiếng.

Người đàn ông trung niên này tên là Hạ Hùng, là bác cả của Lâm Yên.

Vì chuyện của Lâm Diệu Thông mà ông ta vô cùng căm ghét gia đình cô, thường xuyên nói móc và đá xoáy mẹ cô, mà mẹ cô vì hổ thẹn nên chưa bao giờ dám tranh luận gì.

“Ông ngoại đâu rồi?” Lâm Yên nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, hỏi.

“Chị họ, ông với ba em đang ở trong phòng bàn bạc chuyện của đội xe.” Hạ Nhạc Phong thở dài, nói.

“Tiểu Phong, gần đây đội xe có vấn đề gì à?” Lâm Yên thấy sắc mặt của Hạ Nhạc Phong không được tốt liền thuận miệng hỏi một câu.

“Vâng...

đúng là có chút chuyện...” Hạ Nhạc Phong nghiêm trọng gật đầu, “Chị Yên, tình hình của đội xe gần đây không khả quan lắm.Bây giờ đội xe của nhà chúng ta đang xếp dưới cùng, nếu không thắng cuộc đua này thì có lẽ sẽ bị giải tán.” Lâm Yến nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ, đua xe theo đội có chế độ phân cấp theo đội đua.

Tuy chế độ này hơi phức tạp nhưng chung quy vẫn là nhìn thực lực, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Chuyện những đội xe yếu thể bị giải tán là chuyện bình thường, bình thường chỉ cần một cuộc đua là có thể quyết định sống chết của cả đội xe.

Lâm Yên đang định hỏi tỉ mỉ tình huống thế nào thì Hạ Hùng đứng cách đó không xa liếc mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, nói: “Tiểu Phong, cháu nói chuyện này với bọn họ làm gì? Đàn bà con gái thì biết cái gì!”

Hạ Nhạc Phong bị mắng thì hơi lúng túng gãi đầu, sau đó im lặng không nói nữa.

“Anh cả, Tiểu Yên cũng chỉ đang quan tâm nhà mình thôi, không có ý gì khác.” Hạ Mộ Vân giải thích.

“Quan tâm?” Hạ Hùng cười lạnh, “Mấy người còn có mặt mũi để quan tâm? Nếu không vì gia đình các người thì nhà họ Hạ đâu lâm vào tình trạng như ngày hôm nay? Bây giờ ngay cả đội xe mà ba coi trọng nhất cũng sắp phải giải tán rồi! Đúng là sao chổi mà, còn dám hỏi chuyện của đội xe, nói với mấy người thì thế nào, nghe có hiểu không? Có giúp được cái gì không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.