Thế nhưng, dù có vậy vẫn không thể nào che giấu được dung mạo và phong thái của bà.
 
“Sao con mua nhiều đồ vậy? Mẹ đâu có dùng được, thật lãng phí.” Hạ Mộ Vân nhận lấy túi lớn túi bé trong tay Lâm Yên, cau mày nói.
 
Sau khi vào nhà, hơi nóng lập tức phả vào mặt, chiếc quạt điện cũ kĩ vẫn đang lờ đờ chạy.
 
“Mẹ, không đáng bao nhiêu tiền đâu, con đã tìm được việc rồi.” Lâm Yến nhìn Hạ Mộ Vân, cảm xúc không tên trong lòng không biết nên diễn tả thế nào.
 
Hiện giờ, mẹ cô vẫn sống ở vùng ngoại ô cách thành phố rất xa.
 
Trước kia, cô ở nước ngoài kiếm được không ít tiền, thế nhưng lần nào cô gửi tiền về cho bà, bà đều trả lại.
 
Cô mua nhà cho bà, bà cũng không chịu ở, nói là cô làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng cho nên có nói thế nào đi nữa bà vẫn không chịu nhận lấy.
 
Thật ra trong lòng Lâm Yên hiểu hết, nút thắt trong lòng mẹ cô quá chặt, bà đang dùng cách này để tự trừng phạt chính bản thân mình.
 
“Tìm được việc cũng là tự mình vất vả kiếm tiền, mẹ ở đây không thiếu thứ gì, cũng có tiền.
 
Nếu con thiếu tiền cứ bảo mẹ, một bức tranh của mẹ bán được rất nhiều tiền đấy.” Hạ Mộ Vân nhìn Lâm Yên, dịu dàng cười nói.
 
Không đợi Lâm Yên lên tiếng, Hạ Mộ Vân đã nói tiếp: “Con ngồi đợi một lát, đợi mẹ lấy chút đồ rồi hai chúng ta qua nhà ông bà.” “Vâng ạ.” Lâm Yên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478395/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.