“Không làm gì cả.” Lâm Yên chớp mắt, vẻ mặt mê man.
Uông Cảnh Dương nhướng mày: “Thế sao tôi lại thấy bà có vẻ vui vẻ thế nhỉ?” “Có sao?”
Lâm Yên bất giác sờ mặt mình, cô chỉ lái xe một chút thôi mà.
Rõ ràng như vậy sao? “Chắc là vì tôi kiếm được tiền!” Lâm Yên trả lời.
Uông Cảnh Dương cảm thấy lý do này cũng vô cùng hợp lý: “Được rồi, tôi sẽ giúp bà liên hệ với chủ nhà.”
Sáng ngày hôm sau.
Với năng suất làm việc cực cao của mình Uống Cảnh Dương đã giúp Lâm Yên liên lạc với chủ cho thuê nhà xong xuôi.
Ngay cả giá tiền thuế cũng rẻ hơn so với giá thị trường.
Chỗ này thật ra không được tính là tốt nhưng so với giá tiền thuê thì thật sự là quá tuyệt.
Vì vậy, Lâm Yên lập tức quyết định thuê và liên hệ với công ty chuyển nhà.
Rất nhanh, hai người họ tới tòa chung cư nơi Vương Xảo Tuệ ở.
Uông Cảnh Dương vừa đi vừa nói: “Mấy đồ gia dụng thì để ngày mai tôi với bà đi mua.” Lâm Yên khoát tay, “Không cần đâu.” Đang nói chuyện, thang máy kêu “ting” một tiếng rồi hai người họ cùng những nhân viên chuyển nhà đi tới trước cửa căn hộ của Vương Xảo Tuệ.
“Chút đồ đạc của bà để tôi mang đi là được rồi, gọi công ty chuyển nhà làm gì?” Uông Cảnh Dương bĩu môi phỉ nhổ.
Lâm Yên vừa nhấn chuông cửa vừa cười đáp: “Ai bảo thể, đồ của tôi nhiều lắm đó.” Dứt lời, cửa mở ra.
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478375/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.