Chương trước
Chương sau
“Không làm gì cả.” Lâm Yên chớp mắt, vẻ mặt mê man.

Uông Cảnh Dương nhướng mày: “Thế sao tôi lại thấy bà có vẻ vui vẻ thế nhỉ?” “Có sao?”

Lâm Yên bất giác sờ mặt mình, cô chỉ lái xe một chút thôi mà.

Rõ ràng như vậy sao? “Chắc là vì tôi kiếm được tiền!” Lâm Yên trả lời.

Uông Cảnh Dương cảm thấy lý do này cũng vô cùng hợp lý: “Được rồi, tôi sẽ giúp bà liên hệ với chủ nhà.”

Sáng ngày hôm sau.

Với năng suất làm việc cực cao của mình Uống Cảnh Dương đã giúp Lâm Yên liên lạc với chủ cho thuê nhà xong xuôi.

Ngay cả giá tiền thuế cũng rẻ hơn so với giá thị trường.

Chỗ này thật ra không được tính là tốt nhưng so với giá tiền thuê thì thật sự là quá tuyệt.

Vì vậy, Lâm Yên lập tức quyết định thuê và liên hệ với công ty chuyển nhà.

Rất nhanh, hai người họ tới tòa chung cư nơi Vương Xảo Tuệ ở.

Uông Cảnh Dương vừa đi vừa nói: “Mấy đồ gia dụng thì để ngày mai tôi với bà đi mua.” Lâm Yên khoát tay, “Không cần đâu.” Đang nói chuyện, thang máy kêu “ting” một tiếng rồi hai người họ cùng những nhân viên chuyển nhà đi tới trước cửa căn hộ của Vương Xảo Tuệ.

“Chút đồ đạc của bà để tôi mang đi là được rồi, gọi công ty chuyển nhà làm gì?” Uông Cảnh Dương bĩu môi phỉ nhổ.

Lâm Yên vừa nhấn chuông cửa vừa cười đáp: “Ai bảo thể, đồ của tôi nhiều lắm đó.” Dứt lời, cửa mở ra.

Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thì ngây ra, sau đó nổi trận lôi đình, trào phúng nói: “Ối chà chà! Đây chẳng phải là đại minh tinh Lâm Yên nhà chúng ta sao? Sắp bay lên đầu cành rồi thì về cái chỗ rách nát này của tôi làm gì?” Hạ San San tựa hồ nghe được Lâm Yên tới, cũng lập tức vọt ra từ phía sau, chỉ thẳng vào mũi Lâm Yên mắng: “Lâm Yên! Chị là để không biết xấu hổ, cướp vai diễn của tôi mà còn muốn ở lại nhà tôi! Không có cửa đâu!” Vương Xảo Tuệ cười lạnh, nhìn thoáng qua Uông Cảnh Dương đứng bên cạnh Lâm Yên: “Ồ, thế này là thế nào đây? Còn dẫn theo tên mặt trắng nghèo kiết xác này tới để làm chỗ dựa sao?” Uông Cảnh Dương - mặt trắng nghèo kiết xác: “...” “Bà nói cho mày biết, đây là nhà của bà, từ bây giờ mày cút ra khỏi nhà tao ngay lập tức! Nếu không tao sẽ báo cảnh sát chúng mày đột nhập nhà dân bất hợp pháp!” Vương Xảo Tuệ vừa nói vừa chỉ về phía góc nhà, “Cầm cái đống đồ rách nát của mày cút đi!” Lâm Yên nhìn về phía bà ta chỉ, những thứ trong phòng cô đã bị bà ta quăng ra ngoài như rác rưởi.

Uông Cảnh Dương không nhịn được nữa, tức giận mắng: “Con bà nó chứ, con mụ khốn này! Cái nhà này là trước đây Lâm Yên bỏ tiền ra mua, muốn cút cũng là mấy người phải cút...” Vương Xảo Tuệ càng đắc ý: “Ha, vậy chúng mày giỏi thì kiện tạo đi, gọi cảnh sát tới bắt tao đi? Tên trên giấy tờ nhà là tên tao!” Lâm Yên cản Uông Cảnh Dương đang định nổi điên lại, rồi vẫy tay với mấy công nhân chuyển nhà, nói: “Vào dọn đồ đi.” “Vâng, cô Lâm!” Bọn họ nhanh chóng đóng gói những gì Vương Xảo Tuệ ném ra, bỏ vào thùng chuyển chuyên dụng.

Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thức thời như vậy liền khoanh tay giễu cợt: “Cầm đống rác của mày cút đi!” Lâm Yên cười cười, “Không vội, đồ của tôi chẳng phải còn chưa đóng gói hết sao?” Vương Xảo Tuệ lập tức biển sắc: “Đồ của mày? Ngoại trừ cái đống rác này ra mày còn cái gì nữa?” Lâm Yên liếc nhìn phòng của Vương Xảo Tuệ và Hạ San San, sau đó nghiêng đầu nói với những nhân viên chuyển nhà: “Vào đây, tháo tất cả đồ ra cho tôi, không chừa lại dù chỉ một thứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.