Chương trước
Chương sau
Cô gái kia có thể không chỉ khoảng cách ở các khúc cua không sai một li...

cả chặng đua anh Nam đều bị cô ta chèn ép...” “Cao...

cao thủ! Cảm giác như vương giả mãn cấp đánh lính mới” ấy!” (*) Vương giả mãn cấp đánh lính mới: từ lóng xuất hiện khi game Vương Giả Vinh Diệp nổi lên.

Vương giả là chỉ những game thủ có cấp bậc cao, kỹ thuật chơi game giỏi.

Cụm từ này dùng để ám chỉ những người có kỹ thuật cao có thể xử lý những tay mơ một cách dễ dàng, nhẹ nhàng.

Thật ra, người kinh hãi nhất ở đây nhất chính là Bùi Vũ Đường - vẫn đang ngồi trên ghế phó lái của chiếc Ferrari.

Giờ phút này, cậu thiếu niên đang nắm chặt lấy dây an toàn với khuôn mặt phờ phạc, bộ dạng như muốn nôn lại không nôn được.

Cậu nhìn Lâm Yên với ánh mắt như nhìn thấy quỷ.

“Cô...

cô cô cô.” Bùi Vũ Đường nói nửa ngày cũng không nói xong.

Lâm Yên đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Cơn gió đêm thổi rồi những lọn tóc của cô, đôi mắt đen ẩn chứa ánh sáng sắc bén, nào đâu còn vẻ ngây ngốc yếu đuối lúc trước.

“Cậu Tống, bây giờ cậu nên thực hiện lời cá cược rồi.” Cô hờ hững nói.

Tống Diệu Nam cắn răng, trừng mắt với Bùi Vũ Đường: “Hừ, không ngờ lại lật thuyền trong mương, Bùi Vũ Đường, mày khá lắm, mày cố ý bẫy tao đúng không?” Bùi Vũ Đường: “...???” Tống Diệu Nam: “Nói đi, cô muốn gì?” Ánh mắt của Lâm Yên lóe sáng lên, cô nhìn vào động cơ khởi động trên xe của Tổng Diệu Nam rồi thản nhiên nói: “Động cơ của cậu Tống không tệ.” Tống Diệu Nam trợn trừng hai mắt: “Cô...” Ánh mắt của cô gái này sao lại độc đến như vậy!

Chết tiệt, rốt cuộc tên ăn hại Bùi Vũ Đường đào đâu ra một cao thủ như vậy! “Tháo ra đưa cho cô ta!” “Cái gì? Anh Nam, động cơ này là anh từ Đức...” “Tao bảo mày đưa cho cô ta, không nghe rõ à?”

“Vâng...”

Lâm Yên cười híp mắt nhìn bọn họ đặt động cơ lên xe, hài lòng lẩm bẩm: “Aiz, gọi là ba thì có ý nghĩa gì, lấy chút đồ đáng tiền vẫn hơn.” Nhìn bộ dạng hám tiền của Lâm Yên, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một vị thần của Bùi Vũ Đường lập tức tan biến.

Chẳng lẽ cậu ta bị ảo giác sao? Cảm giác vừa rồi khi con “tiểu bạch thỏ” này đua xe hoàn toàn khác mà...

Sau khi động cơ được đặt lên, Lâm Yên nhìn về phía Bùi Vũ Đường: “Đi thôi, lái xe đi.” Bùi Vũ Đường ngơ ngác gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái: “...” Cuối cùng, đám người Tống Diệu Nam chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Yên và Bùi Vũ Đường ôm động cơ của bọn họ nghênh ngang rời đi.

Bùi Vũ Đường lái xe, thế nhưng lúc này cậu ta nào dám phô trương kỹ năng điều khiển xe “thần sầu” của mình nữa, quy quy củ củ đi chậm như sên bò.

Hai người đều không nói gì, không gian nhỏ hẹp trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bùi Vũ Đường muốn hỏi rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có thể tùy tiện tìm một câu: “Cô...

tại sao cô lại muốn động cơ của Tống Diệu Nam?” Lâm Yên: “À, tôi thấy lấy đồ là được rồi, đối nhân xử thế phải lương thiện!” Khóe miệng của Bùi Vũ Đường cứng đờ lại: “..” Đúng là lương thiện, cả chiếc xe kia chỉ có cái động cơ là đáng tiền nhất! Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Lâm Yên, hết lần này đến lần khác, cứ muốn nói lại thôi cả nửa ngày.

Lâm Yên nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên: “Tam thiểu, cậu...

còn có việc gì sao?” Đôi mắt lấp lánh của Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm vào cổ, vô cùng kích động mà thốt lên: “Ba!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.