Có điều đây vốn là hành động chủ quan, nếu như anh không muốn thì ý thức của anh sẽ không rời khỏi thân thể mình.
Trong mắt “Lâm Yên” lộ ra sự kinh ngạc, Bùi Duật Thành không ngờ chỉ vài giây mất không chế mà anh đã nhập vào người Lâm Yên.
Vừa rồi anh vốn không muốn nhập vào người cô, nhưng ý thức lại không khống chế được.
Xem ra, linh hồn của anh thành thật hơn cơ thể anh nhiều.
Đôi mắt ảm đạm sa sút của “Lâm Yên” giống như viên ngọc được lau sạch bụi bặm, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Uông Cảnh Dương bị “cô” nhìn chằm chằm liền chột dạ, lắp bắp giải thích: “Bà nhìn tôi làm cái gì! Trên mặt bà dính thức ăn nên tôi muốn lấy xuống giúp bà thôi!” “Thế à?” “Lâm Yên” cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Thế nhưng vẻ mặt “cô” lại khiến Uống Cảnh Dương có cảm giác như tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, thậm chí còn có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ địch hùng mạnh.
Má! Đây là tình huống gì? Uông Cảnh Dương không nhịn nổi phải nói: “Lâm Yên, bà bị quỷ nhập vào người à? Sao tự dưng lại...
lạnh như thế...” Còn ánh mắt lúc “cô” vừa mở mắt ra nữa, thật sự khiến cậu ta sợ chết khiếp! Uông Cảnh Dương vừa lầm bầm mắng vừa đánh trống lảng: “Lâm Yên, những gì tôi vừa nói bà có nghe thấy không? Hay là bà qua luôn chỗ tôi ở đi, đỡ phải bị mợ bà khinh bỉ.” “Lâm Yên” liếc mắt nhìn Uông Cảnh Dương, đáp: “Không cần” Uông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478337/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.