Chương trước
Chương sau
Lâm Diệu Thông không đồng ý, cô liền cãi nhau với ông ta, bị ông ta sai người canh giữ không cho cô ra ngoài.

Nhưng cuối cùng cô vẫn trốn thoát được.

Về sau, Lâm Diệu Thông đành phải đánh chiến thuật mềm với cô, yêu cầu mỗi tháng Lâm Yên nhất định phải về nhà một lần.

Mãi cho đến mấy năm gần đây, do Lâm Thư Nhã chọc ngoáy nên quan hệ của cô với ba mới ngày càng xâu.

Cô thương xót đứa em non dại của mình nên nhường tất cả những gì tốt nhất cho nó.

Cả tình yêu thương của ba cũng nhường cho nó, bảo vệ nó như một nàng công chúa trong tháp ngà.

Lâm Thư Nhã báo đáp cổ bằng cách phá hủy sự nghiệp của cô, cướp bạn trai của cô.

Còn cô, cái bây giờ cô có chỉ là một cái chân bị thương và trái tim đã chết.

Tửu lượng của Lâm Yên khá tốt, uống hết một két bia mới thấy say chuếnh choáng.

“Em gái bà không phải là người tốt, Hàn Dật Hiên là thằng cặn bã! Lâm Yên à, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng để sắc đẹp làm mù mắt! Theo quy luật tự nhiên, cái gì mà càng đẹp thì càng độc, đây là định luật...” Lâm Yên nghiêng đầu, bật cười: “Ý của ông là ông cũng có độc hả? Ông cũng rất đẹp mà.” cả người Uông Cảnh Dương cứng ngắc lại, hai gò má đỏ bừng: “...” Lâm Yên cảm thấy mình uống say rồi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giọng nói của Uông Cảnh Dương cũng ngày càng xa dần.

Rõ ràng đang là giữa mùa hè mà cô lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, cảm thấy giống như có một khối băng lạnh đang chui vào trong người cô, khiến cô lạnh đến thấu xương.

Có điều, cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Khối bằng nhanh chóng hóa thành dòng nước ấm áp, hòa thành một thể với cô.

“Khụ, tôi không phải thể.

Quan hệ của hai chúng ta thế nào chứ, còn hại bà được sao? Lâm Yên, tôi thấy bà đừng về nhà mơ của bà nữa...

Tối nay bà...

bà qua chỗ tối đi...

Đằng nào cũng có phòng trống.” Uông Cảnh Dương ấp úng đề nghị.

Nhưng cậu ta đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Yên đáp lại, quay đầu nhìn sang thì thấy Lâm Yên đã gục xuống bàn nằm ngủ từ lúc nào.

Uống Cảnh Dương chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô gái không tim không phổi, sau đó lầm bầm phỉ nhổ: “Lúc nào cũng ngu như thế...

thôi quên đi, tôi cũng không có tư cách nói bà! Tôi đây còn ngu hơn bà, đi thích một kẻ ngu...” Dưới ánh đèn đường đêm, một cô gái lẳng lặng ngủ gục.

Lúc cô im lặng nhìn thật giống một thiên sứ, ngay cả lớp lông tơ đáng yêu trên gương mặt mịn màng cũng có thể nhìn rõ từng sợi.

Uông Cảnh Dương ngây ngốc ngắm nhìn, vành tai dần nóng lên, trái tim đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Uông Cảnh Dương siết chặt nắm tay, không kìm nổi mà nhích từng chút từng chút về phía gương mặt của cô gái kia.

Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần trong gang tấc.

Khoảnh khắc môi của của Uông Cảnh Dương sắp chạm lên má của Lâm Yên...

Lâm Yên đột nhiên mở mắt, sự lạnh lẽo trong đáy mắt giống như mũi dao bằng băng đâm thẳng về phía Uông Cảnh Dương.

Tiếp đó, từ khuôn miệng xinh đẹp nhẹ nhàng thốt lên một từ nghe rất nhẹ nhưng lại vô cùng sắc bén, “Cút!”D
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.