tháng sau...
 
tôi có thể qua chỗ ông ở nhà vài ngày được không?” Đầu dây bên kia, Uông Cảnh Dương hơi ngập ngừng: “Sao thế? Chẳng phải bà đang ở nhà mợ sao?” “Tháng này không có tiền đóng tiền nhà.” Lâm Yên cười khổ nói.
 
“Cái gì? Nhà của mợ bà không phải do bà bỏ tiền ra mua sao?” “Đúng vậy.” Lâm Yên bất đắc dĩ trả lời.
 
Uông Cảnh Dương tức giận, “Má nó chứ, con mụ già độc ác! Tôi nói này Lâm Yên, rốt cuộc mắt bà mù đến trình độ cao siêu nào thế? Bà thử nhìn quanh mình xem, toàn một đám người vô ơn!” Lâm Yên bật cười: “Sao có thể chẳng phải vẫn còn ông đấy sao?” Uông Cảnh Dương sửng sốt, sau đó hăm hè nói, thanh âm rõ ràng là rất thích cách nói của cô: “Bà biết là tốt rồi! Tôi đang ở gần trường đại học, tới đây đi! Tôi mời bà ăn xiên nướng!”
 
Lâm Yên: “Ok!”
 
Lâm Yên nhìn di động đã tắt, trong mắt hiện lên sự ấm áp.
 
Buổi tối mùa hè là thời điểm buôn bán tốt nhất của quán đồ nướng ở cổng các trường đại học Từ xa Lâm Yên đã trông thấy Uông Cảnh Dương, tai đeo khuyên đen, đầu nhuộm tím ngắt đang ngồi uống bia.
 
Cậu tay vào việc mình đẹp trai nên thích làm gì thì làm.
 
Nếu người khác nhuộm màu này có lẽ sẽ khiến người ta ghê tởm chết, nhưng cậu ta thì không ảnh hưởng một chút nào.
 
Uông Cảnh Dương có khuôn mặt tươi sáng ấm áp như ánh mặt trời, giữa đôi lông mày mang theo vài phần kiêu ngạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478334/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.