“Cậu...
 
đã học được cách nói dối rồi.” Bùi Duật Thành vô cảm nói.
 
Bùi Duật Thành vừa dứt lời, đôi mắt của người thanh niên khẽ chấn động, sau đó anh ta quỳ gối xuống bên giường.
 
Ánh mắt của người đàn ông ngồi trên giường bệnh vẫn lạnh lẽo như trước.
 
Anh nhìn người đang quỳ bên mép giường, những âm thanh không độ ẩm truyền ra khỏi miệng: “Cậu biết hậu quả của việc lừa gạt tôi, đúng không?” “Lão Đại...” Quần áo của người thanh niên lúc này đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Lão Đại...
 
Em...
 
em không dám nữa...
 
Em thật sự không có ý muốn lừa gạt anh...
 
Cô ta...
 
đúng là cô ta đã xuất hiện nhưng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
 
Vì tình huống lúc đó của anh quá nguy hiểm cho nên em mới gọi cô ta lên xe để anh có thể ổn định lại...” Sau khi nghe người thanh niên trình bày, Bùi Duật Thành như có điều suy nghĩ, lúc ấy sự lạnh giá trong mắt anh mới giảm bớt một chút.
 
Bùi Duật Thành không lên tiếng, người thanh niên cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ một bên, không dám thở mạnh.
 
Hai năm nay, tính tình của lão Đại đã kiềm chế tốt hơn rất nhiều, đã lâu rồi anh ta mới lại thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của lão Đại.
 
E rằng cho dù lão Đại có cố gắng kiềm chế bản thân nhưng...
 
cũng chẳng thể kiềm chế được trong thời gian quá dài.
 
Một lát sau, Bùi Duật Thành cầm phần tài liệu lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478333/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.