Chương trước
Chương sau
“Cậu...

đã học được cách nói dối rồi.” Bùi Duật Thành vô cảm nói.

Bùi Duật Thành vừa dứt lời, đôi mắt của người thanh niên khẽ chấn động, sau đó anh ta quỳ gối xuống bên giường.

Ánh mắt của người đàn ông ngồi trên giường bệnh vẫn lạnh lẽo như trước.

Anh nhìn người đang quỳ bên mép giường, những âm thanh không độ ẩm truyền ra khỏi miệng: “Cậu biết hậu quả của việc lừa gạt tôi, đúng không?” “Lão Đại...” Quần áo của người thanh niên lúc này đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Lão Đại...

Em...

em không dám nữa...

Em thật sự không có ý muốn lừa gạt anh...

Cô ta...

đúng là cô ta đã xuất hiện nhưng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Vì tình huống lúc đó của anh quá nguy hiểm cho nên em mới gọi cô ta lên xe để anh có thể ổn định lại...” Sau khi nghe người thanh niên trình bày, Bùi Duật Thành như có điều suy nghĩ, lúc ấy sự lạnh giá trong mắt anh mới giảm bớt một chút.

Bùi Duật Thành không lên tiếng, người thanh niên cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ một bên, không dám thở mạnh.

Hai năm nay, tính tình của lão Đại đã kiềm chế tốt hơn rất nhiều, đã lâu rồi anh ta mới lại thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của lão Đại.

E rằng cho dù lão Đại có cố gắng kiềm chế bản thân nhưng...

cũng chẳng thể kiềm chế được trong thời gian quá dài.

Một lát sau, Bùi Duật Thành cầm phần tài liệu lên rồi tiếp tục đọc cho tới tận chạng vạng tối.

Người thanh niên cũng quỳ tới đêm.

Không biết bao lâu sau, rốt cuộc Bùi Duật Thành cũng lên tiếng: “Chuẩn bị xe, đi làm rõ một việc...” Lúc này người thanh niên mới cảm thấy như được đại xá: “Vâng!”

Trong căn hộ cao cấp nào đó tại Đế Đô.

Sau khi rời khỏi quán cafe internet, Lâm Yên bắt xe buýt về nhà cậu mợ.

Về đến nơi, cô lập tức đi tắm rửa thay quần áo.

Sau khi tắm nước nóng xong cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng theo đó mà khá lên.

Đột nhiên, tiếng đập cửa truyền đến.

Lâm Yên đi ra mở cửa: “Mợ!”

Người phụ nữ thò đầu vào phòng nhìn, sau đó không vui nói: “Tại sao cháu lại bật điều hòa, không biết tiền điện bây giờ đắt lắm sao?” Nói xong còn tức giận mắng Lâm Yên, “Mợ nói này Tiểu Yên, sắp đến cuối tháng rồi, cháu định đưa tiền nhà vào lúc nào đây? San San vào đại học cần chi rất nhiều tiền mà còn phải nuôi thêm cái đứa nhàn rỗi như cháu, hai mẹ con mợ sao sống được!” Lâm Yên nhíu mày, “Cháu xin lỗi, nhưng mợ có thể thư thả thêm cho cháu hai ngày được không? Mợ cũng biết đấy, thu nhập của cháu bây giờ không bằng trước đây.” Vương Xảo Tuệ đột nhiên lên giọng, “Thế thì cháu cũng không thể nương nhờ nhà chúng ta, rồi bắt mẹ góa con côi nhà này nuôi cháu được! Thật sự chưa từng thấy ai mặt dày như cháu! Mẹ cháu nuôi dạy cháu như thế nào vậy?” Lâm Yên lạnh mặt, “Mợ, mẹ đừng quên căn nhà này lúc trước là do mẹ cháu thay cậu mua, mà tiền mua nhà là tiền cháu đưa cho mẹ.

Lúc trước cháu ở đây cũng đưa không ít tiền để mợ mua đồ gia dụng!” Nghe xong, phản ứng của Vương Xảo Tuệ cứ như bị giẫm phải đuôi, bà ta kích động chống eo gào lên, “Hà, Lâm Yên! Cháu có ý gì? Căn nhà này lúc trước là do chính mẹ cháu tặng nhà mợ! Đã tặng chúng ta rồi thì đây chính là nhà của chúng ta, mẹ không cần biết là tiền do ai bỏ ra! Hơn nữa cháu bỏ tiền mua đồ gia dụng cũng là điều nên làm!” “Cậu cháu qua đời mới được bao lâu mà cháu đã bắt nạt mẹ góa con côi này, còn muốn cướp nhà nữa! Sao cháu lại độc ác vậy?” “Cháu nghe cho rõ đây, nếu như không trả được tiền thuê nhà thì tháng sau cuốn xéo khỏi đây cho mợ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.