Chương trước
Chương sau
Âm cảnh báo càng lúc càng yếu dần.

Trong mắt người thanh niên và cô gái mặc đồ đen, ngoại trừ sự vui mừng còn có cả khiếp sợ.

Khuôn mặt người đàn ông đeo kính gọng vàng giống như vừa được hoàn thiện quá trình điều khác, cuối cùng cũng hồi phục được một chút sắc tố.

Lúc này Lâm Yên hoàn toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông thu hút sự chú ý nên cô không hề để ý tới vẻ mặt khác lạ của người thanh niên và cô gái.

Gương mặt của người đàn ông đúng là hại nước hại dân! Chỉ là...

đẹp thì có đẹp, nhưng không hiểu sao sâu trong lòng cô lại xuất hiện sự sợ hãi.

“Được rồi...

cô có thể đi rồi.” Cô gái mặc đồ đen đột nhiên nói với Lâm Yên, giọng nói lạnh như băng.

“A?” Lâm Yên ngây ngốc.

Không phải bảo cô lên xe băng bó sao? Hòm sơ cứu cô còn chưa thấy, vết thương còn chưa băng, đang chơi cô sao? “Đúng đúng đúng, cô có thể đi rồi...

Vừa nãy không phải cố nói là sẽ ổn ngay sao?” Người thanh niên cũng gấp gáp nói.

Cô ta mà còn không đi, đợi lát nữa lão Đại tỉnh lại thấy cô ta thì nguy to.

Lâm Yên: “...”

Má! Vừa nãy cô nói mình không cần bằng bó, anh ta lại nhất quyết lôi cô lên đây.

Giờ cô đã chuẩn bị xong rồi, anh ta lại nói ổn rồi không cần băng nữa, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao? Cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa xe xuống xe.

Cô không biết rằng, cô vừa xuống xe không bao lâu thì bên trong xe lập tức bị một luồng khí lạnh giá xâm chiếm.

Người đàn ông đang hôn mê sâu đột nhiên mở đôi mắt sâu thăm thẳm của mình ra.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vì sợ về muộn sẽ khiến cho mợ mình xỏ xiên nên Lâm Yên tìm một quán cafe internet ở tạm qua đêm.

(*) Cafe internet: quán cà phê trực tuyến hay còn gọi là cyber café là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.

Từ sau khi trở về nước, cô chưa gặp được chuyện gì tốt đẹp.

Không phải bị em gái đội mũ xanh cho thì bị xe đâm, có ai đen đủi hơn cô nữa không? Lúc Lâm Yên ủ rũ bước ra khỏi quán cafe, cô vô tình liếc về màn hình led ở tòa cao tầng đối diện.

Trên màn hình đang phát tin tức chấn động liên quan đến tình hình tài chính gần đây.

“Hiện tại quản lý cấp cao của JM – tập đoàn dẫn đầu các thương nghiệp xuyên quốc gia đang biến động, Tổng giám đốc điều hành Bùi Duật Thành bị nghi ngờ mắc bệnh nguy kịch...” Lâm Yên theo bản năng nhìn qua, trên màn hình đột nhiên tung ra hình ảnh của Bùi Duật Thành giống như là ảnh chụp trộm ở bệnh viện.

Một người đàn ông đẹp như tượng tạc nằm trong gian phòng bệnh cao cấp rộng rãi.

Ngũ quan người đàn ông này có thể nói là tinh xảo hoàn mỹ tựa như tác phẩm do chính tay thượng để sáng tạo ra.

Khuôn mặt anh ta như được phủ một màn sương sớm trong rừng cây, mang tới cho người đối diện một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Là anh ta?”

Lâm Yên nhìn chằm chằm màn hình lớn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.