Dù sao cô ta cũng đã lựa chọn quên đi lão Đại.
Để cô ta lên xe trước, đợi đến khi tình trạng lão Đại bình ổn lại thì lập tức đuổi cô ta đi, không để lão Đại nhìn thấy cô ta là được.
Người thanh niên đã có quyết định, anh ta bước nhanh về phía trước.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý...” Lâm Yên không ngừng xin lỗi.
Có lẽ cô phải đi tìm ngôi chùa nào đó để cúng bái, không hiểu tại sao dạo gần đây liên tục bị đen đủi quấn thân? “Đừng ồn ào nữa.” Người thanh niên đi đến bên cạnh Lâm Yên.
Nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt người lái chiếc xe và phải Lâm Yên chuyển sang thái độ cung kính, vô thức lùi ra phía sau vài bước.
“Cô...
tên là gì?” Người thanh niên vô cảm hỏi Lâm Yên.
“Lâm Yên.” Lâm Yên thành thật trả lời.
“Cô Lâm đúng không, tôi thấy cô hình như bị thương? Đi theo tôi, trên xe có hòm sơ cứu, giúp cô xử lý vết thương một chút.” Người thanh niên ngẫm nghĩ sau đó đưa ra một lý do mà mình cho là hợp lý.
“A...” Lâm Yên hơi sững sờ, con đường này vốn không phải dành cho người đi bộ, là do cô thất thần đi vào.
“Giúp cô băng bó lại.” Người thanh niên cau mày, lặp lại đề nghị.
Khả năng hồi phục sức khỏe của Lâm Yên so với người thường nhanh hơn rất nhiều, cô bèn từ chối: “Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa là ổn thôi.
Có làm hỏng xe của các anh không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478330/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.