Sau khi chụp ảnh cưới, Ninh Khương cùng nhị, tam phu nhân về nhà, còn Mận Mận đi theo Tử Đằng và Ninh Lạc.
Nói nó là bóng đèn chuyên nghiệp cũng không oan.
Ninh Lạc tuông ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén của cậu tập trung vào bàn tay mập mạp của Mận Mận. Nó đang nắm chặt tay Tử Đằng, miệng còn cười nói vui vẻ, Ninh Lạc lúc này chỉ muốn ném nó đi đâu đấy thật xa.
Tử Đằng đột nhiên bị siết chặt tay, đang trả lời những câu hỏi ngây ngô của Mận Mận liền quay sang nhìn. Tuy khẩu trang đã che hơn nửa khuôn mặt, nhưng nhiệt độ thấp thế này, không lẫn đi đâu được!
Bảo bối lại dỗi rồi!
Nguyên nhân quá rõ. Thật là!
“Mận Mận, em và anh cả đứng đây một chút, anh qua bên kia đường mua kẹo bông gòn nhé!”
Nghe đến kẹo bông gòn cô bé liền nhảy cẩn lên:
“Em muốn màu cam! Đỏ nữa! Vàng luôn!”
Tử Đằng xoa xoa đầu Mận Mận. Anh quay sang hôn má Ninh Lạc một cái:
“Còn Lạc Lạc của anh muốn màu gì?”
Hiếm khi Tử Đằng gọi tên thân mật của cậu, nhưng cũng chẳng vì thế mà cậu bớt giận đâu! Giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc:
“Đen”
“…”
Mận Mận nghe thế liền chen miệng:
“Màu đen xấu lắm! Anh rể lấy thêm màu cam và vàng, màu đen anh cả ăn, còn cam và vàng để em ăn giúp!”
Ninh Lạc bùng nổ véo má bé:
“Ô hay, còn muốn phần của anh mày!?”
“Á! đau đau!!”
Tử Đằng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/3386613/chuong-114.html