Tử Đằng đưa Ninh Lạc về, trên đường đi cậu cứ rúc vào người anh mãi, như một chú mèo nhỏ tìm chủ nhân che chở. Anh hôn xuống trán cậu. Lại nâng mặt cậu lên hôn sóng mũi cao thẳng, rồi đến mắt, đến cằm, môi. Nụ hôn lướt nhẹ nhàng, nhưng lại mang rất nhiều tình yêu trong đó.
Tử Đằng đã cho người đem Hạ Đông Quân vào viện, dù lúc hắn tỉnh lại báo cảnh sát đi chăng nữa thì Tử Đằng đều lo được.
Ba năm trước Tử Đằng từng muốn tiễn hắn sang thế giới bên kia, anh sao lại cam tâm bỏ qua kẻ bắt cóc và có ý định dơ bẩn với người yêu của mình. Nhưng đến khi suy xét lại một vài thứ, vẫn không nên giết hắn thì hơn.
Ai biết được khi hắn ngủm, linh hồn mang oán niệm trở thành ác linh, rồi vị Thần nào đó lại vì muốn xoa dịu hắn mà cho hắn trọng sinh, xoay chuyển lại mọi thứ? Mặc dù Hiện thân thế giới có đảm bảo rằng chuyện đó không thể nào xảy ra thì Tử Đằng vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn. Nếu đã có Thần, thì không đời nào chỉ có một. Chắc chắn cũng sẽ có ác Thần, muốn chống đối lại vị Thần ở đây,…
Nên tốt nhất, cho hắn sống và chết một cách tự nhiên. Với lại anh cũng biết Ninh Lạc sẽ cản hắn lộng hành. Cậu luôn giấu anh mọi thứ, anh cũng chẳng quan tâm vào riêng tư của cậu, anh đoán cậu sẽ khử Hạ Đông Quân nên từ đầu đã bảo Hiện thân thế giới quan sát cậu.
Anh vừa không muốn xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/3363427/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.