Chiếc bàn nhỏ chỉ chứa duy nhất một vũ khí là con dao găm. Ninh Lạc không biến thái như Hạ Đông Quân, đánh roi này nọ, nhất quyết phá hủy tuyến thể, róc thêm da thịt là ổn. Lưỡi dao bóng loáng, phản chiếu gương mặt lạnh lùng kiều diễm của cậu.
Hạ Đông Quân lập tức căng dây não:
“Mày định làm gì!?”
Miệng lưỡi hắn khô khốc, giãy dụa muốn thoát ra.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn Ninh Lạc đang định hành hạ hắn. Hắn không thể ngồi im đợi chết như vậy!
“Dây trói mày là dây câu cá. Có giãy đằng trời cũng chẳng thoát”
Hạ Đông Quân hiện tại chẳng còn một chút gì gọi là rung động với Ninh Lạc, ngay cả tinh tức tố hoa thụy dương vạn nhân mê hắn còn thấy buồn nôn. Sự chán ghét hiện rõ trong ánh mắt, nhưng hắn sợ, sợ cậu bị khiêu khích mà xuống tay ngay với hắn.
Ninh lạc trông thấy bộ dạng như con rùa rụt cổ này liền cười lạnh:
“Câm rồi à?”
Lưỡi dao sắc bén giơ giơ lên trước mặt Hạ Đông Quân, hắn điếng cả người.
Ninh Lạc muốn hắn phải trải qua cơn đau giống Tử Đằng, cậu vẫn nhớ rõ bộ mặt hả hê ghê tởm đó của hắn, mối thù này phải trả lại gấp đôi.
Mỗi khi nhớ lại khung cảnh kinh hoàng ba năm trước, tay Ninh Lạc run run, màu đỏ tươi chảy dài trên mặt đất, Tử Đằng của cậu đau đến bật khóc, trái tim cậu liền như bị ai bóp nát, cứa thành từng mảnh nhỏ.
Sự hận thù hoàn toàn che mắt Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/3359885/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.