Hôm nay Mận Mận mặc một cái váy yếm màu xanh nhạt, tóc búi hai bên, kẹp thêm hai cái nơ cùng màu với váy, đôi giày búp bê trắng, tổng thể vô cùng đáng yêu. Bé đi cùng Ninh Hạc Hiên, cả hai đứng trước phòng bệnh bối rối.
Vì Ninh Lạc không cho cả hai vào! Chỉ lấy cơm canh rồi đóng sầm cửa. Ninh Hạc Hiên bĩu môi, nắm tay Mận Mận đi về, nhưng bé như tảng đá, đứng như trời trồng! Nước mắt nước mũi thay nhau tuôn rới lã chả:
"Hu oaaaa"
" Ở ửa" (mở cửa)
Bình binh. Nắm tay u ú đập vào cửa, thấy vẫn bất động, bé liền trực tiếp...nằm lăn lộn!
Ninh Hạc Hiên: ......
Tôi không biết nó! Nó không phải em tôi!
Ninh Hạc Hiên chẳng như Ninh Thục Quyên, lười dỗ Mận Mận, cậu bé đứng đợi nó khóc mệt rồi thẳng tay lôi về, nhìn nó vừa gào khóc, vừa lăn qua lăn lại, lăn đến sàng nhà bóng loáng, trầm mặc: Lại mập hơn rồi! 3)
Sau khi tiểu tam bốn tủi rời đi, Ninh Lạc đắc ý gập lại chiếc máy tính. Cậu đến bên cạnh Tử Đăng đang tập trung vẽ, thân mật hôn xuống má một cái. Tử Đẳng theo thói quen vương tay lên xoa xoa mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc híp híp mắt.
Từ khi biết được Tử Đăng ngửi được tinh tức tố từ lúc bị bắt cóc cậu thường xuyên phóng hương hoa thụy dương ra, mục đích đương nhiên là muốn Tử Đằng quen thuộc với tinh tức tố của mình, vả lại cũng muốn kích thích làm vài việc khác~
Như thường ngày, Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/3328441/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.