Tử Đằng về lại phòng ngủ. Tiêm thêm một ống thuốc ức chế. Kỳ mẫn cảm kéo dài ít nhất phải 30 giờ, ngày mai lại nhà ngày thi. Cậu nhắn tin xin phép cô chủ nhiệm Hà sau đó đánh một giấc...
- Anh Đằng! Phía bên đó có một con quái cấp thiên tai. Thức tỉnh giả hệ tấn công bị thương hết rồi!!! Một người đàn ông gần ba mươi cầm chặt cây súng nói với vẻ mặt hối hả.
- Đội trưởng Lâm, cậu là thức tỉnh giả nên chăm sóc bản thân tốt một chút! Ông chú béo mập phì phèo điếu thuốc trên tay.
- Tại sao? Sao anh có thể giết chồng của em gái anh! Anh ấy chỉ bị cảm nhiễm thôi mà! Hứcc huhu
Títtttttttt
Tử Đằng giật mình tỉnh dậy. Lấm tấm mồ hôi lăn dài trên cái trán nóng hổi vì cơn sốt nhẹ của kỳ mẫn cảm. Cậu xoa xoa giữa hai chân mày:
"Lâu rồi mới mơ thấy họ"
Tử Đằng bước vào nhà vệ sinh. Việc đầu tiên chính là ngắm bản thân thật kỹ xem có gì khác lạ.
"Đổi sườn mặt?"
Gương mặt vốn có góc cạnh bình thường đã thay đổi một số vị trí, chỉ những ai để tâm mới thấy nó thay đổi thôi. Với lại cậu chỉ là nhân vật qua đường mà, ai thèm quan tâm.
Vệ sinh cá nhân xong Tử Đằng làm bữa sáng.
..........
"Kỳ mẫn cảm!?"
"Dạ, dạ! Em, em nhắn hỏi anh ấy một số bài toán thì đàn anh trả lời như thế"
Gia Huy sợ đến rụt cả cổ. Đàn anh Ninh Lạc này như bóng ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/2954334/chuong-47.html