Kỳ mẫn cảm của Tử Đằng trôi qua nhanh hơn dự đoán, ngày mai cậu có thể đến trường thi rồi! Suốt một buổi sáng Tử Đằng ở nhà ngồi vẽ truyện tranh thêm một chương, dư thời gian liên lạc với vài đàn anh trong quân đội. Qua đó cậu mới biết có một nhóm tội phạm cấp quốc gia đã trốn vào tỉnh.
Kiếp trước Tử Đằng đứng trên chiến trường, kiếp này cậu cũng muốn thế. Ngặt nỗi thế giới này không có động vật đột biến, chỉ có tội phạm với thể chất cao lộng hành thôi.
Cậu lấy điện thoại trong chiếc ba lô ra. Đây là điện thoại dùng để liên lạc với mọi người xung quanh, còn điện thoại để làm việc là một cái khác. Vừa mở khoá, màn hình đã hiện hơn mười cuộc gọi nhỡ:
"Số của ai đây?"
"Mình có cho ai số đâu nhỉ?"
Số người cậu lưu vào danh bạ còn chưa đến một chục. Bỗng nhiên một cái tên vô thức hiện ra trong đầu:
"Chẳng lẽ Ninh Lạc?"
.................
Biệt thự Ninh gia, tầng 2.
Cốc cốc
Ninh Lạc đang làm một bảng kế hoạch trên bàn làm việc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Là ông đây Lạc Lạc"
Giọng Ninh Khương hơi ồm ồm vì tuổi cao. Ninh Lạc nghe thế gập máy tính lại, xuống ghế ra mở cửa cho ông.
Ninh Khương với vẻ ngoài cao ráo với khuôn mặt khá đẹp lão, ông bước vào phòng, ngồi lên ghế sô pha, tự rót cho mình tách trà, nở nụ cười phúc hậu:
"Chuyện của cháu sao rồi?"
Đứa cháu ngoan của ông ngập ngừng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/2954333/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.