🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai người phối hợp tuyên truyền được một đoạn thời gian ngắn lại lặn mất tăm. Các fan đã quá quen với phong cách làm việc của họ, chỉ có thể chờ đợi và chờ đợi mà thôi.

Cố Tinh Vân mỗi ngày đều cùng Lục Nguyên Minh đến công ty, Một người giải quyết công việc, một người lại chỉ vui vẻ đi theo bồi hắn như một cái đuôi nhỏ.

Nhóc Alpha ngày đầu tiên tay trong tay cùng hắn đến công ty đã muốn tìm thầy của mình. Chẳng qua, người này nói với cậu thầy đã đi quay phim rồi.

Cố Tinh Vân tất nhiên không tin, cậu ngồi nghịch đóng sách kinh tế khó hiểu trên bàn hắn, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh trả thầy cho em đi, em muốn học tiếp mà.”

Lục Nguyên Minh cười cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ bên cạnh, sau đó đưa điện thoại cho cậu bảo: “Em mở điện thoại lên tự xem đi, là cậu ta tự xin nghỉ, không phải do tôi đâu”

Đọc nội dung tin nhắn của thầy gửi cho anh người yêu, cậu chỉ có thể buồn bực quay lại sofa quần mình trong lớp chân mỏng, ôm cuốn tạp chỉ du lịch mãi mà không biết phải làm gì.

Vừa nhìn đã biết bạn nhỏ sắp buồn chán chết rồi.

Thầy có bạn trai hồi nào mà cậu chẳng hay biết gì cả, còn đi chơi với người ta nữa.

Cố Tinh Vân cũng không muốn rảnh rỗi như vậy. Dù rất muốn đi đóng phim mới nhưng cậu vừa nói thích Lục Nguyên Minh xong, nếu mà đi đóng phim, xa hắn vài tháng thì có vẻ cậu không có trách nhiệm với người yêu của mình cho lắm.

Bạn nhỏ đã nghĩ như vậy nên mới đi theo bên cạnh hắn cả ngày, nhưng mà cậu lại không nghĩ một ngày bình thường của Lục Nguyên Minh lại đơn giản đến như vậy.

Chỉ có giải quyết công việc và giải quyết công việc mà thôi.

Không muốn làm phiền hắn, Cố Tinh Vân chỉ có thể ôm chăn ngủ cho đỡ buồn. Lục Nguyên Minh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của bạn nhỏ. Hắn khẽ khàng đi đến chỉnh lại góc chăn cho cậu, lặng lẽ chỉnh điều hòa cao lên một chút, mới quay trở về bàn tiếp tục giải quyết thật nhanh công việc còn tồn đọng.

“Bé ngoan, dậy đi nào, dẫn em đi ăn món em thích."

Cún nhỏ ngủ mê man cả ngày, thế mà chỉ vì nghe được ăn đã tỉnh dậy ngay. Cậu thường tự điều chỉnh trạng thái sau khi tỉnh dậy rất nhanh, tuy nhiên biết mình đang ở cạnh ai nên cậu lại hiếm khi làm nũng, mắt nhắm mắt mở nhìn hắn nói:

“Anh ơi... em còn buồn ngủ lắm.”

Lục Nguyên Minh củi người nhìn đôi mi dài của bạn nhỏ khẽ rung lên, hai mắt hắn ngập đầy ý cười dịu dàng trêu: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không đi ăn nữa nhé?"

“Không, không... em dậy ngay đây ạ.”

Chưa kịp để cậu ngồi dậy, cả người đã chới với trên không, Lục Nguyên Minh bế cậu đi, điềm nhiên bảo: “Ngủ đi, tôi ghẹo em chút thôi. Đến nơi sẽ gọi em dậy ăn xiên nướng”

Cố Tinh Vân ngại ngùng nói lời từ chối: “Em tỉnh hẳn rồi ạ... nặng lắm, anh bỏ em xuống đi."

Lục Nguyên Minh vẫn không buông cậu, cười nói: “Nhưng mà bạn trai em lạnh lắm, bế em trong tay ấm áp như vậy. Em còn muốn xuống nữa không?"

Cổ Tinh Vân đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, lí nhí đáp: “Không... không ạ.

Lục ảnh đế cười khẽ, cưng chiều cùng bao dung dành cho cậu là không giới hạn. Hắn bước ra khỏi văn phòng, cẩn thận bố bạn nhỏ

trong tay, vừa đi vừa nói chuyện với cậu.

“Thấy chưa? Có người yêu là lợi thế của em đó. Bé ngoan chỉ cần ngoan ngoãn, vui vẻ là được, mấy việc nặng nhọc cứ để tôi lo.”



Cổ Tinh Vân vùi mặt vào vai hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em là Alpha cấp S+ đó... chỉ là anh... thích làm quá thôi.”

Lục Nguyên Minh nghe vậy chỉ cười nhạt, không muốn tranh cãi với bạn nhỏ. Hắn biết nhóc Alpha nhà mình ngoài miệng thì cứng, nhưng thật ra trong lòng lại rất thích được người cưng chiều.

Hắn cảm nhận được điều đó qua mỗi lần tiếp xúc với 001.

Bạn nhỏ chắc chắn là được lớn lên trong sự yêu thương, bảo bọc của mọi người.

Lục Nguyên Minh cũng muốn cưng chiều cậu, cho người hắn yêu tất cả những thứ hắn chưa từng được cảm nhận. Để cậu mỗi ngày đều như một ngôi sao sáng, ở bên cạnh dẫn đường cho hắn.

Hai người không đến bãi đỗ xe mà lại đi thẳng ra đường lớn, Lục Nguyên Minh lúc này mới thả cậu xuống đất, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho cậu.

“Được rồi, giờ em tự đi nhé. Nhưng nhớ là phải bám sát theo tôi, không được chạy lung tung đâu đấy.”

Cố Tinh Vân vội vàng lấy khẩu trang ra đeo vào, còn vội đeo luôn cho cả hắn.

“Mình đi đâu thế ạ?" Cậu nhướng người, nhăn mặt nói: “Anh thấp xuống một chút đi mà, phải nhanh đeo vào, ai thấy thì mai chúng ta sẽ lên trang nhất đó.”

Lục Nguyên Minh hừ cười, hạ thấp người xuống để bạn nhỏ mang giúp mình, song hắn lại cất giọng tựa như giận dỗi: “Em sợ bị người ta biết quan hệ của chúng ta lắm à?”

Đôi môi hồng vừa hé mở, còn chưa kịp nói lời nào đã bị một ngón tay thon dài nhẹ chặn lại.

“Được rồi, tôi biết em không nghĩ vậy, không chọc em nữa. Dẫn em tới một nơi.”

Những lời định giải thích đều nuốt ngược lại vào trong lòng. Cổ Tinh Vân ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay đi theo hắn, đôi mắt tròn xoe không giấu nổi sự tò mò khi nhìn quanh. Cậu không ngờ, giữa thành phố nhộn nhịp thế này, lại có một con ngõ nhỏ ẩn mình với từng hàng xiên nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt như vậy.

Lục Nguyên Minh dẫn cậu vào một quán nhỏ ven đường trông có vẻ giản dị nhưng bàn ghế, và mọi thứ đều rất sạch sẽ. Chủ quán vừa thấy bóng dáng họ đã niềm nở chào hỏi:

“Ôi trời, lâu lắm rồi cậu mới ghé đấy. Lần này còn dẫn theo người yêu nữa hả?”

Cố Tinh Vân lập tức đỏ bừng mặt, lí nhí phủ nhận: “Không... không phải đâu ạ.”

Thế nhưng Lục Nguyên Minh lại cười rất thoái mái, đáp lời: “Đúng vậy, bạn trai tôi đấy. Hôm nay làm phiền anh cho hai phần đặc biệt nhé.”

Anh chủ quán Alpha cười to, khen tốt tận mấy lần, mới quay đi chuẩn bị đồ ăn.

Bạn nhỏ được người ta khen mà xấu hổ đến mức không biết phải làm gì. Cậu khẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng trách: “Mình chưa công khai mà... Anh nói linh tinh gì với người ta vậy ạ...”

Lục Nguyên Minh cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt đầy ý trêu chọc:

“Thì đúng mà. Bạn trai tôi không phải em thì là ai?"

Cố Tinh Vân bặm môi, biết mình không cãi lại được hắn, chỉ đành lẳng lặng ngồi xuống bàn, hai tay ôm má che đi đôi tai đang từ từ nóng lên.

Chẳng mấy chốc, những xiên thịt nóng hổi, thơm lừng đã được bày ra trước mặt họ. Lục Nguyên Minh cẩn thận gỡ xiên, thổi nguội rồi đưa cho cậu: “Nào, thử xem chỗ này làm có hợp khẩu vị của em không”



Nhóc Alpha ngập ngừng nhận lấy, cắn một miếng nhỏ trước. Hương vị cay nhẹ hòa quyện với thịt nướng mềm đậm vị khiến cậu không kìm được mà ăn thêm miếng nữa ngay.

“Ngon quá anh!” Hai mắt bạn nhỏ sáng lên, quên luôn cả ngại ngùng.

Lục Nguyên Minh chống cằm nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên: “Thích thì ăn nhiều vào. Em gầy quá rồi, phải bồi bổ thêm”

Cả buổi tối ấy, bạn nhỏ ăn đến no căng cả bụng, cơ bụng của cậu sắp dồn thành một múi rồi đây. Trong khi người dẫn cậu đi ăn chỉ lẳng lặng ngồi nhìn, thỉnh thoảng giúp cậu gỡ xiên hoặc vươn tay lau miệng cho cậu.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của quán nhỏ, hai người chẳng cần nói gì nhiều, nhưng sự thân mật giữa họ đều khiến những người xung quanh phải ngước nhìn. Có người còn nhận ra đây là hai diễn viên nổi tiếng đang lén lút hẹn hò.

Lục Nguyên Minh chỉ cười cười gật đầu chào hỏi mọi người, hắn còn khách khí mời tất cả bàn ở đó. Người biết điều đều vui vẻ giữ bí mật cho cặp đôi thoải mái nói chuyện với nhau.

Lúc tính tiền xong, Lục Nguyên Minh quay người đã thấy bạn nhỏ đứng y chỗ cũ, hàng mày dính chặt vào nhau. Hắn vội đi đến, củi xuống xem chân cậu thế nào, lo lắng hỏi: “Bị sao vậy? Em đau ở đâu hả? Để tôi xem nào.”

Cổ Tinh Vân lắc đầu, cất giọng đầy tội nghiệp: “Không đau, chỉ là chân em tê quá ạ."

Hắn xoa xoa má cậu an ủi, bạn nhỏ cũng mềm mại dụi dụi mặt mình vào tay hắn như đang làm nũng.

Lục Nguyên Minh quay lưng lại, ngồi xuống nói với cậu: “Leo lên đi, cõng em về nhà.”

Cố Tinh Vân nhìn quanh, mới ôm cổ hắn nhỏ giọng dè dặt hỏi: “Được không ạ? Sẽ bị rất nhiều người nhìn.”

“Em vui là được, lên nhanh nào. Tôi ngồi hoài mà người yêu không chịu lên thì càng bị người ta để ý đấy.”

“Cảm ơn anh.” Cậu để hắn cũng về, cứ cảm thấy mình còn được hắn chiều hơn cả mấy cô chú trong đội bảy và hai cha.

Tinh Vân sẽ trở thành Alpha vô dụng mất.

“Anh nuôi phế em rồi đó.” Cậu phụng phịu, ngáp nhỏ ở trên vai hắn nói.

“Không nuôi em được mới là lỗi của tôi” Alpha đỉnh cấp bước chân vô cùng vững vàng cõng bạn đời hắn đã định ở trên lưng, dịu dàng nói: “Bé ngoan, đã gần 0 giờ, em buồn ngủ rồi đúng không?”

Không nghe được tiếng ai trả lời, hắn nhỏ giọng cười: “Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi... Còn chưa nói xong với em mà.

Cổ Tinh Vân đã đến thế giới của hắn tròn một năm. Cũng trở thành ngôi sao nhỏ của riêng mình hắn.

Qua thời điểm 0 giờ cũng là lúc bắt đầu ngày sinh nhật mười chín tuổi của cậu.

Là lần đầu tiên hắn được đón sinh nhật cùng bạn nhỏ.

“28 tháng 10 rồi. Bé ngoan, sinh nhật vui vẻ... mau lớn đi nào.”

Hắn muốn cùng cậu có thể có cho mình một tờ giấy chứng nhận. Bảo hắn gấp gáp cũng được, lỗ mãng cũng chẳng sao.

Đã định cả đời thì chính là cả đời.

Chỉ có cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.