Trong khi Lục Nguyên Minh đang sốt ruột đến điên lên, thì ở một nơi khác, Cổ Tinh Vân lại ngồi co ro trong xe của Diệp Ân.
Tay cậu siết chặt chiếc vali nhỏ bên cạnh. Cổ Tinh Vân không dám nhìn lại, không dám nghĩ đến ánh mắt của người nào đó nếu phát hiện cậu đã rời đi.
Alpha nhỏ biết mình làm vậy là ích kỷ, không nói lời nào là không đúng. Nhưng ở bên cạnh hắn quá lâu, cậu không thể ngăn được cảm giác trái tim mình ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Cậu là một Alpha, cứ dựa dẫm vào hắn như một đứa trẻ mãi thì... đúng là không được nhỉ? Anh chủ nợ tốt với cậu như vậy, chăm sóc cậu từng thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, Cổ Tinh Vân không muốn hắn vì mình mà bị người khác bàn tán những điều không hay.
“Em không muốn làm vướng chân anh ấy nữa... Nhóc Alpha thì thầm, đôi mắt xanh rưng rưng như sắp khóc. Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua từng vệt dài trong màn đêm như mở ra một con đường cho chính cậu.
Cậu đã quyết định rồi. Dù đau lòng đến đâu, cậu cũng phải tự mình bước trên đôi chân của mình thôi...còn có 001 bên cậu mà.
Diệp Ân cười nhẹ, anh không nói gì chỉ thỉnh thoảng xem cảm xúc của câu.
Chia xa chính là cách thúc đẩy tình cảm nhanh nhất, chỉ khi xa nhau mới hiểu được tầm quan trọng của một người đối với mình. Hiện tại có thể ổn nhưng anh chắc rằng hai người này sẽ không để đối phương đợi chờ quá lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-nho-bi-du-di-mat-roi/3738914/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.