Chương trước
Chương sau
Quá bối rối, cậu gần như làm rơi chiếc điện thoại đắt tiền trên tay. May mắn thay, phản xạ của Alpha cấp cao đã khiến cậu kịp thời giữ lại nó. Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt cậu đã sớm bán đứng nội tâm mình, không thể để chuyện này trôi qua khó hiểu như vậy, Cố Tinh Vân nhanh chóng nhắn lại người nọ.

Nhóc ngốc: “Bé là sao ạ? Anh bị hack nick rồi phải không anh?”

Tin nhắn được gửi đi chỉ vài giây đã nhận được phản hồi từ Lục Nguyên Minh.

Anh chủ nợ: “Không nhầm, cũng không bị hack nick. Bé, không phải fan vẫn gọi nhóc như thế à? Tôi thấy hợp, thử gọi xem.”

Hai má cậu đỏ bừng, nhìn quanh không mấy ai để ý tới mình mới gửi voice qua cho hắn.

Nhóc ngốc: “Đó là lời của fan mà anh... anh đừng gọi bé nữa mà”

Lục Nguyên Minh ở bên phía đoàn phim, xin đạo diễn thêm vài phút giải lao trả lời tin nhắn của bạn nhỏ. Hàng mày hắn đã thoáng giãn ra, từ chiều đến giờ nó vẫn luôn chau lại vì hắn bận ghen tị với fan của Cố Tinh Vân.

Buồn bực bay biến, thói xấu bắt nạt bạn nhỏ lại nổi lên, hắn nhắn lại cho nhóc nào đó rồi ác ý khóa máy ngay sau đấy, một tí mở ra xem phản ứng đáng yêu của cậu là được.

Chưa thấy tên Alpha già đầu nào còn ấu trĩ như vậy.

Cố Tinh Vân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hai gò má đỏ như quả cà chua chín, không rõ là giận hay vì xấu hổ nữa. Hắn đây rõ ràng là đang chọc ghẹo cậu. Người ta đang căng thẳng vì lễ trao giải mà hắn còn như vậy được nữa.

Anh chủ nợ: “Bé đang làm nũng à? Nếu muốn lên nhận giải thì không thể phát biểu với khuôn mặt phụng phịu vì giận dỗi đâu đấy!”

Cố Tinh Vân cảm giác như lồng ngực mình muốn nổ tung. Cậu tức đến mức phồng má, trông chẳng khác nào một bé cá nóc nhỏ cả. Ngón tay nhóc Alpha run run, bấm gửi tin nhắn ngay lập tức.



Nhóc ngốc: “Anh chủ nợ là người xấu!”

Nhưng không như cậu mong đợi, dòng tin nhắn vừa được gửi đi lại không nhận được bất kì phản hồi nào. Lục Nguyên Minh đã khóa máy sau khi nhắn tin cuối cùng cho cậu, hoàn toàn không chừa lại cho Cổ Tinh Vân cơ hội đáp trả nào.

“Anh... Đúng là người xấu.” Cậu lẩm bẩm, vì buổi lễ đã bắt đầu, bên cạnh cũng có vài diễn viên tiến vào, nên bạn nhỏ phải đứng dậy chào hỏi với mọi người, tạm thời bỏ qua cho anh chủ nợ.

Ánh đèn sân khấu rực rỡ hơn, khán giả trong hội trường đều hướng mắt về trung tâm, nơi lễ trao giải danh giá sắp diễn ra.

Cố Tinh Vân hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh sau một hồi chấn động từ cách gọi mới lạ của người kia. Cậu phải tập trung vào buổi lễ, không thể để mấy trò đùa của anh chủ nợ ảnh hưởng tới mình được.

Mọi người đều cư xử rất thân thiện với nhau, chẳng qua ít được mấy ai là thân thiết thật sự. Cố Tinh Vân ủ rũ ngồi đó, đến các fan ở tít xa xa nơi khán đài cũng nhận ra em bé của bọn họ đang cô đơn giữa một đám người nói cười vui vẻ với nhau. Họ mới để ý một điều, thật ra Cố Tinh Vân có rất ít bạn bè trong giới. Những người thân với cậu mà họ biết đa phần đều là các diễn viên đóng cùng mà thôi.

“Thương cục cưng ghê, nay không gặp ai quen hết.”

“Vẫn mong hôm nay em ấy có thể nhận được một giải, phải có cái gì khiến em bé vui lên chứ!”

“Dù biết là khó nhưng mà vẫn mong là vậy”

Một người hét lớn: “Chúc Tinh Vân may mắn.”

Nhiều người bị tiếng gọi này gây chú ý, đồng loạt nhìn về phía cậu chàng Alpha mới nổi lên gần đây. Cổ Tinh Vân ngại ngùng cười, thế nhưng các fan cảm thấy đó là do cậu thật sự vui vẻ, chứ không phải chỉ vì chút xấu hổ thoáng qua.



Khi danh hiệu “Người mới xuất sắc nhất” được xướng lên, trái tim Cố Tinh Vân bất giác đập mạnh. Cậu thậm chí không dám tin vào tai mình, cho đến khi máy quay lia đến chỗ cậu, ánh sáng rọi thẳng xuống người cậu, biến Alpha nhỏ trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Khán giả vỗ tay không ngớt, những người xung quanh cũng tỏ ra vui vẻ chúc mừng cậu. Cố Tinh Vân chân trước chân sau bước lên sân khấu, bộ dạng ngốc nghếch muốn chết, nhưng đó lại là bộ dáng chân thật mà fan thích nhất ở cậu.

Nhận cúp và hoa từ người dẫn chương trình, hai mắt nhóc Alpha lấp lánh như có ánh sáng, bó hoa to lớn làm cậu trong nhỏ bé hơn bình thường rất nhiều, thế nhưng nụ cười trên mỗi chàng trai lại tươi phải biết.

Đẹp hơn cả những đóa hoa hướng dương trong tay cậu.

Cố Tinh Vân hắng giọng vài lần cho bớt run, mới cúi chào mọi người rồi tiến đến chiếc micro. Cầm cúp thưởng đầu tiên khi đến thế giới này, nhìn xuống hàng ghế khán giả đang sáng lên rất nhiều bảng đèn có tên của mình, lòng cậu không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp cùng tự hào.

“Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đạo diễn Lưu Hoài đã chọn tôi cho vai diễn Lạc Như Minh, cũng chân thành biết ơn những anh chị trong đoàn phim và khán giả đã luôn ủng hộ tôi. Đây là vinh dự lớn lao đối với một người mới vào nghề như tôi. Tinh Vân hứa sẽ tiếp tục nỗ lực hơn trong tương lai để mang lại nhiều vai diễn ấn tượng cho mọi người thưởng thức ạ!”

Lời nói ngắn gọn, súc tích, lại không giấu được sự chân thành ẩn trong đó. Nhiều người đồng loạt tiên đoán về tương lai của cậu nhóc này.

Chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

Bởi đôi mắt kia có một sự kiên định, mạnh mẽ vượt xa người thường.

Họ không biết bạn nhỏ đáng yêu này là con của hai người mạnh mẽ như thế nào, môi trường quân đội nuôi dưỡng cậu từ khi còn nhỏ, dù có ra sao thì việc đã nói là sẽ làm luôn được cậu đặt lên hàng đầu.

Sẽ ngày càng cố gắng.

Âm thầm lớn lên ở nơi hai cha không nhìn thấy... nếu may mắn gặp lại, hai cha nhất định có thể nở mày nở mặt vì có một người con là cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.