Chương trước
Chương sau
Hôm sau, tại phòng hóa trang chuyên dụng của đoàn phim ‘Dưới ánh trăng', trợ lý Lý Nhã vừa giúp Cổ Tinh Vân chỉnh trang lại gương mặt thiếu ngủ vào sáng sớm, vừa buồn cười nhìn cậu ngáp ngắn, ngáp dài liên tục.

“Hôm qua mất ngủ hả? Mắt nhóc thâm quầng cả rồi đây này”

Cổ Tinh Vân nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, trong lòng càng ghim anh chủ nợ thêm vài biệt danh cậu mới nghĩ đến. Tất cả là tại hắn, cứ nói mấy lời kỳ quặc nên cậu mới không ngủ được đó! (3)

May mắn là Lý Nhã vốn hoạt bát, luôn biết cách nói chuyện khiến cậu không còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, ánh mắt ảnh để từ xa đã lập tức khóa chặt lên người cậu.

Khuôn mặt nhóc Alpha lập tức đỏ lựng. Cậu cúi đầu đi nhanh về phía đạo diễn, làm lơ đi ánh mắt của hắn, chăm chỉ thảo luận với cảnh quay với Trần An.

Hứa An đến sau, anh thoải mái vỗ vai cậu cười đùa nói về cảnh quay bọn họ chuẩn bị diễn. Dường như anh chẳng hề bị áp lực từ ánh mắt như muốn giết người của tên ảnh để hai mặt nào đó.

Cổ Tinh Vân không phát hiện ra, cậu chỉ hơi ngại ngùng khi anh dựa vào vai mình như thế này, cậu không quen tiếp xúc quá thân mật với một người quen biết chưa lâu.

Đột nhiên, Hứa An cất giọng hỏi: “Em biết nên hôn như thế nào chứ?”

“Dạ, dạ...em có biết chút chút" Cậu ngượng đến mức trả lời một câu hỏi bình thường đến mức lắp bắp.

Hứa An nhỏ giọng “” một tiếng, thấy cậu khẽ hít một hơi gấp gáp.

Beta nọ mới cười, dịu dàng trấn an: “Không sao, vậy là đủ rồi. Chạm nhẹ môi thôi, chỉ là một nụ hôn trộm nhẹ nhàng thoáng qua, không khó đâu. Quan trọng là cảm xúc phức tạp em cần biểu hiện qua đôi mắt mình”

Bạn nhỏ đơ mặt ra nghe anh nói, sau đó cậu bĩu môi nhìn người vừa thu lại tầm mắt hung hăng nãy giờ với Hứa An, nhìn nhóc Alpha tức giận, thế mà trong mắt Lục Nguyên Minh chỉ có hình ảnh cún con đang dựng đuôi giận dỗi một tẹo với hắn mà thôi.

Cái mặt không hề nhận ra bản thân đã gây ra chuyện gì kia của hắn, khiến Cổ Tinh Vân mắng hắn ở trong lòng không biết bao nhiêu lần.



“Người gì đâu mà xấu tính muốn chết!"

001 buồn cười hỏi lại: “Hắn ta như nào cơ?”

“Thì, thì là người rất..rất xấu tính luôn. Rõ ràng mới không cần hôn như vậy..” Cậu đột nhiên im lặng, không buồn nói chuyện về ai kia nữa.

Đến khi Hứa An thì thầm bên tai cậu nhắc nhở, bạn nhỏ mới đứng thẳng người nghe đạo diễn dặn dò.

Trần Anh nhíu mày nhắc nhở cậu thật kỹ tình cảm cần diễn trong ánh mắt. Nhóc Alpha lúng túng nghe ông nói, sau một hồi Trần Anh mới nghiêm túc nhìn vào mắt cậu nhấn mạnh: “Tôi biết cậu có thể chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, nhưng đã làm diễn viên thì mọi cảm xúc đều phải hiểu và biểu đạt cho bằng được thì mới có thể trở thành một diễn viên giỏi được công chúng đón nhận.

“Đoàn phim hiện tại cũng không dư dả thời gian để tìm một diễn viên thay thế cậu đâu, cho nên làm tốt nhé?"

Cố Tinh Vân cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ông đáp lời: “Vâng, cháu hiểu ạ!”

Trần Anh khẽ gật đầu hài lòng. Ông vỗ nhẹ lên vai cậu như một lời khích lệ, sau đó quay đi chỉ đạo nhân viên chuẩn bị máy quay cẩn thận trước khi cảnh quay đầu tiên trong ngày diễn ra.

Nhóc Alpha thở ra một hơi dài, bàn tay nhỏ siết chặt kịch bản trong tay như để trấn an chính mình. Hứa An ở bên cạnh bật cười, kéo cậu lại chỗ của Lục Nguyên Minh, khế trêu:

“Trong em như sắp ra chiến trường vậy đó, anh đã bảo không sao mà.” Hứa An nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của cậu, khóe môi càng nhếch cao hơn: “Lại chỗ nghỉ của anh, mình tập thử cảnh đó xem sao

nhé?”

Cổ Tinh Vân nghĩ tới lời đạo diễn nói, thái độ thấy chết không từ gật đầu, trông đáng yêu ngốc ngốc quá chừng. Hứa An nhìn ai đó đang liếc mình, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng như bao ngày dò hỏi ý hắn: “Bọn tôi tập cạnh bên không khiến anh khó chịu chứ?"

Lục Nguyên Minh chau mày hỏi lại anh: “Cậu muốn tập cái gì với em ay?"

Hứa An để cậu ngồi xuống ghé nghỉ dài mới xoay qua hắn trả lời: “Đương nhiên là tập cảnh chuẩn bị diễn rồi, ảnh để anh hôm nay không có cảnh diễn, tổng duyệt với đạo diễn xong thì ở lại xem bọn tôi diễn nhé! Em ấy dù sao cũng là gà nhà của công ty anh mà"



*gà nhà: nghệ sĩ trực thuộc công ty.

Lục ảnh để trơ mắt nhìn cún con nhà mình ngoan ngoãn nghe lời thằng bạn thân thiết diễn cảnh hôn sắp tới. Vừa thấy bạn nhỏ định hôn người khác, hắn đã không kiềm nổi lửa giận dâng lên trong đáy lòng, cứ như bản thân bị cắm cho một cái sừng dài, dù cho người ta và hắn bây giờ chẳng là gì của nhau.

“Hai người có thể dùng góc quay cho qua mà.”

Hắn nói với vẻ cọc cằn, nhẫn nhịn tính tình đến cực điểm, nhưng chính vì bạn nhỏ giận hắn rồi, hắn lại còn phá vỡ cảm xúc khó khăn lắm cậu mới nắm bắt được, lời đạo diễn nhắc nhở vẫn còn văng vẳng bên tai. Cậu đã quyết tâm phải trở thành một diễn viên giỏi, hôn có một chút mà còn phải dùng góc quay thì sao mà gọi là chuyên nghiệp được.

“Anh Hứa ơi, thử lại đi ạ! Còn anh Lục, cho bọn em xin lỗi vì đã phiền anh nha, mong anh thông cảm để em tập diễn cho tốt ạ!”

Lục Nguyên Minh trong cả buổi quay phim hôm đó không có lấy một nụ cười đúng nghĩa nào. Trợ lý đứng bên cạnh lo lắng nhìn ảnh để nổi tiếng nhà mình, chỉ dám nghĩ thầm trong lòng: “Chắc là áp lực công việc của anh Lục nặng nề quá rồi.”

Nhưng ai biết được, áp lực của Lục Nguyên Minh đến từ cậu nhóc Alpha nào đó đang vui vẻ hớn hở sau khi hoàn thành cảnh quay tình cảm khó nhằn.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ của tiết trời ngày thu, bối cảnh quay của bọn họ là một khu vườn nhỏ yên tĩnh, nơi mà Hạ Hành Dữ tạm biệt người cậu ấy yêu, đi đến một đất nước khác sinh sống, mãi mãi không gặp lại.

Chỉ với phân cảnh Diệp An ngủ say trên chiếc ghế dài nghỉ mát trong khu vườn, Hạ Hành Dữ đến nhẹ hôn lên môi người cậu yêu thôi, nhưng Cổ Tinh Vân lại NG hết 3 lần, vẫn may tài năng của bạn nhỏ là việc không thể bàn cãi, lần quay thứ 4 mọi cảm xúc lắng đọng đã được cậu thể hiện một cách trọn vẹn. Đạo diễn vỗ tay hài lòng khách lệ vài câu: “Tốt lắm, Cổ Tinh Vân! Cậu đang tiến bộ nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc đẩy, tiếp tục giữ phong độ nhé”

Bạn nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt sáng bừng như ánh nắng đầu đông. Chỉ đăm đăm nhìn đạo diễn giơ ngón cái với mình, vui vẻ đến mức không để ý chút nào đến ánh mắt sắc lạnh đang dõi theo mình từ xa.Hứa An mỉm cười khen cậu: “Anh bảo em có thể làm được mà, với lại chúc mừng em là người đầu tiên được chủ động hôn anh đấy nhé, trước giờ chỉ có anh đè người ta ra hôn mà thôi”

Sắc mặt Lục Nguyên Minh đã đen lắm rồi, hắn tựa người vào ghế, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên rõ rệt. Cảnh quay vừa rồi như kim châm, đâm thẳng vào bản năng chiếm hữu của Alpha đổi với đối tượng bản thân mặc định.

“Nhóc con, em giỏi lắm! Mới qua một ngày mà thân thiết với tên kia đến mức độ đó rồi, thậm chí còn không nhìn tôi lấy một lần.

Đôi mắt nâu vàng lóe lên tia lạnh lùng, khóe môi lại nhếch lên, giễu cợt lẩm bẩm: “Cún con, em trêu chọc nhầm người rồi... tôi vốn đã rất điên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.