Lục Nguyên Minh vào phòng làm việc, rút một tờ giấy trắng từ sấp tài liệu trên bàn, viết vài dòng chữ với nội dung ngắn gọn. Bên A cho bên B nợ tiền ăn ở, học tập, sau này phải trả đủ. Không thêm điều khoản ràng buộc nào.
Hắn lướt mắt qua dòng chữ cẩu thả mình vừa viết, rồi lạnh nhạt bảo:
“Lại đây ký tên.”
Cố Tinh Vân chạy lon ton tới, cậu cúi xuống bàn, nắn nót ký tên mình lên tờ giấy. Chữ ký trên giấy đẹp đẽ, gọn gàng tựa như chủ nhân của nó, xinh đẹp, ngoan ngoãn, khác một trời một vực với chữ ký quẹt đại vài ba đường của ảnh đế cọc tính họ Lục.
Khi ký xong, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngây thơ nhìn hắn hỏi: “Đơn giản vậy thôi ạ?”
Lục Nguyên Minh dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, nửa thật nửa đùa hỏi cậu: “Nhóc định quỵt tiền tôi à?”
“Không đâu ạ! Em nhất định sẽ trả đủ!” Cố Tinh Vân lắc đầu lia lịa, ánh mắt kiên định như đang tuyên thệ.
Ừ thì cũng nhìn ra vài phần mạnh mẽ giống Alpha nhà người ta rồi đó.
Hắn cười nhạt, chậm rãi lấy tờ giấy vừa ký, đặt vào máy in, rồi in ra hai bản. Một bản đưa cho cậu, một bản giữ lại cho mình. Xong việc với nhóc Alpha, hắn liền phất tay đuổi cậu về phòng của mình.
“Được rồi, về phòng đi.”
“À dạ, vâng ạ!”
“Đần ghê.” Lục Nguyên Minh ngã người xuống giường bật cười trước bộ dáng ngốc nghếch, nói đủ lời vâng dạ trong một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-nho-bi-du-di-mat-roi/3719305/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.