🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tại một hành tinh xa xôi bí ẩn, trong căn phòng u tối rộng lớn, người đàn ông thần bí ngồi trên ghế chủ vị ẩn sau bóng tối dáng vẻ tức giận vô cùng.

"Ngươi xác thực nhìn thấy xác sống đều phát điên chạy về một hướng?".

Hai kẻ quỳ bên dưới bậc thang sợ hãi tới mức cắm mặt xuống không dám ngóc lên "Thưa thủ lĩnh, đám quân đế quốc bao phủ tuần tra khắp nơi nên không thấy tận mắt nhưng quả thực là có hiện tượng đó".

*Rầm*

Tiếng vỗ bàn vang lên vang vọng như tiếng gọi từ địa ngục "Vậy thì chứng tỏ thằng nhóc đó còn chưa chết, các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả? Lại để cho quân đế quốc phá hỏng chuyện của ta một lần nữa!".

Hai kẻ bên dưới co rúm lại run rẩy "Bọn ta quả thực đã giết sạch đám trẻ ở nơi đó, sợ sẽ bỏ sót nên còn kiểm tra lại hai lần, chắc chắn không thể sai được".

Tên còn lại nói tiếp "Trừ phi tên Lê Trực kia đã đoán được nên đã âm thầm đưa nó đi rồi chăng?".

Tên thủ lĩnh híp mắt lại suy ngẫm vài giây rồi lạnh giọng ra lệnh "Người đâu, đem hai tên phê vật này xử lý đi, làm chút việc cũng không ra hồn".

Hai tên kia sững người lại, máu trong người như ngừng chảy, lập tức lớn tiếng van xin "Xin ngài, cầu xin ngài tha mạng, bọn ta nhất định sẽ lấy công chuộc tội, xin ngài tha cho một con đường sống!".

"Ta còn có một vợ và đứa con mới sinh không lâu, xin ngài tha mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho ngài".

"Lôi chúng ra ngoài, đừng có làm bẩn mắt của ta".

Tiếng vang vọng của bọn họ nhỏ dần khi bị kéo đi, lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc mọi thứ trở lên yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tạ Hàn Vũ được Sandra đưa tới trung tâm thương mại lớn nhất đế quốc, lâu lắm rồi anh mới được hưởng thụ cuộc sống phồn vinh như vậy, kể từ khi nhận chức làm bác sĩ cho Sandra anh hầu như đều là chuỗi ngày bất ổn, thật nhớ nhung ngày tháng yên ổn ngày trước.

Hằng ngày tới viện nghiên cứu làm việc, rảnh thì có thể đi mua bánh ngọt để ăn, đôi khi hẹn hò xem mắt với những Omega theo đuổi anh.

Thật hoài niệm.

"Tới đây làm gì vậy?".

Sandra nhéo nhẹ lên má của anh, có chút phung phính hơn trước, sở rất thích, giống như cục bánh bao mềm mại mới hấp xong vậy "Lâu rồi em không được ăn bánh ngọt còn gì, tiệm bánh ngon nhất để quốc hôm nay bị tôi bao rồi, em muốn ăn bao nhiêu cũng được".

Sandra sờ lên cái bụng có chút mềm mại hơn của Tạ Hàn Vũ so với cơ bụng tám múi trước kia, nếu nuôi mập thêm chút nữa thì nơi này khi ôm sờ vào sẽ rất thích.

Tạ Hàn Vũ nghe nửa câu trước còn thấy vui lòng, nghe nửa câu sau mắt anh híp lại rồi quen tay túm lấy tóc vị thượng tướng trước mắt, nhận ra điều không thỏa đáng, hai tại anh đỏ lên buông tay ra.



"Tôi cũng không phải là heo, ăn không hết được".

Nói thì nói thế chứ anh vẫn đứng dậy đi xuống bãi đỗ phi cơ ngóng chờ được ăn bánh ngọt.

Sandra yêu chết dáng vẻ này của Tạ Hàn Vũ, thật muốn giấu kĩ trong nhà không cho ai thấy hết.

Hai người đi cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại rộng lớn và sầm uất, Sandra rất muốn nắm tay nhưng Tạ Hàn Vũ không cho, tin tức về mối quan hệ của hai người còn chưa được công khai, chưa kể còn có một nhóm người hâm mộ chầu chực ghép đôi cho hai người, nếu để bọn họ thấy được thì không cần đợi hoàng gia công bố tin tức đâu, ngay lập tức toàn thể người dân đế quốc đều sẽ biết hết.

Sandra luôn bước cùng Tạ Hàn Vũ lùi lại phía sau một bước để có thể quan sát mọi tình huống có thể xảy ra và bảo vệ bạn đời của mình.

Rõ ràng anh ta mới là cấp trên nhưng nhìn vị thế rõ ràng là ở dưới quyền của Tạ Hàn Vũ.

Tạ Hàn Vũ thì khổ hơn, anh vì phải giấu việc bản thân phân hóa thành Omega mà phải dán miếng dán đặc biệt do viện nghiên cứu chế tạo lên cổ ngăn không cho pheromone phát tán.

Có điều pheromone của bản thân thì ngăn được nhưng anh cùng với Sandra nhiều ngày liền làm cái kia, từ trong ra ngoài cơ thể anh đều là mùi pheromone mạnh mẽ của Sandra, muốn tản bớt mùi cũng không thể tản hết ngay được.

Nơi hai người tới là khu cao cấp nên cũng ít người qua lại hơn khu bình dân, chẳng mấy chốc đã tới tiệm bánh nổi tiếng nhất nơi đây, ngày thường người xếp hàng kéo dài cả dãy nhưng hôm nay tiệm đã bị bao trọn chỉ phục vụ cho hai người.

Nhân viên phục vụ phấn khích trong lòng nhưng vì cơm áo gạo tiền mà cố nén sự hưng phấn trong lòng lại chuyên nghiệp chào hỏi rồi dẫn đường cho hai vị khách đặc biệt hôm nay.

Tạ Hàn Vũ thích ăn bánh của tiệm này lắm nhưng nơi này quy định chặt chẽ, anh có tiền cũng phải xếp hàng tới lượt mới mua được, vậy mới thấy Sandra bỏ ra tâm tư nhiều như thế nào để lấy lòng anh.

Không lâu sau ở sảnh khu mua sắm cũng có hai người xuất hiện, đại hoàng tử Liam xuất hiện ở nơi công cộng khiến rất nhiều người vây xem nhưng rất nhanh đã bị binh lính chặn đường lại.

Kailami bị cảnh người vây quanh làm cho có chút sợ hãi, từ lúc đặt chân xuống đế quốc cậu càng cảm nhận rõ chênh lệch giữa mình và vị hoàng tử này.

Lúc còn ở trại tị nạn hay ở trên phi thuyền cậu có thể tùy hứng một chút nhưng giờ đây chỉ sợ lỡ cậu làm anh ta rụng một sợi tóc liền sẽ bị binh lính bắn phát chết luôn quá.

Đám đông bị binh lính chặn lại, người dân đế quốc cũng rất văn minh, tuy hơi phấn khích vì được gặp hoàng tử nhưng không ai dám xô đẩy, la hét quả phận cả.

Kailami bị kéo đi, cậu cứ căng thẳng quay lại nhìn đám đông phía sau, còn chưa kịp định hình liền bị Liam ném cho một câu.

"Cậu cứ xem xem thích thứ gì cứ việc lấy".

Dáng vẻ đó như thể đang chờ đợi ánh mắt ngưỡng mộ của cậu nhóc nhà quê đối diện.

Nhưng Kailami tuy có bất ngờ thật nhưng một đứa nhà quê như cậu nhìn những gian hàng trước mắt nhiều thứ cậu còn chả biết chúng để làm gì, có công dụng gì nữa, hơn nữa nhu cầu của cậu cũng không cao.



Thấy Kailami lưỡng lự, Liam liền dẫn cậu tới những cửa hàng thời trang cao cấp cho cậu lựa chọn thoải mái.

Nhưng vấn đề là dáng người Kailami khá nhỏ con so với chiều cao trung bình của người đế quốc nên những món đồ ở đây cậu thử cái nào cũng không vừa, trông cứ như trẻ con mặc trộm đồ của bố vậy.

Cậu chỉ đành sang quầy quần áo cho trẻ em lấy vài bộ mặc thử.

Mà ở đế quốc trẻ em thường rất hâm mộ thượng tướng Adios và thượng tướng Sandra, trong mắt chúng thượng tướng giống như những siêu anh hùng trong phim siêu nhân vậy nên rất nhiều mẫu mã đều in hình của hai vị thượng tướng.

Liam lựa đi lựa lại một hồi liền hỏi nhân viên "Có cái nào in hình của ta không?".

Nhân viên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã cung kính đáp lại "Dạ có thưa ngài, xin đợi một chút".

Các bé nam thường thích thượng tướng, chỉ có các bé gái và Omega là rất thích làm công chúa nên chúng thích áo có in hình của đại hoàng tử Liam.

Nhân viên hơi khó xử đem tới mất cái áo màu hồng phấn xinh xắn in hình và tên của hoàng tử Liam tới.

Liam không biết nghĩ gì trong đầu mà cười tủm tỉm nhét vào tay Kailami "Đi mặc thử xem".

Kailami dùng ánh mắt thái độ rất nhấp nhô nhìn anh ta nhưng cậu đang ở thế hèn, chỉ đàng nghe theo đi vào phòng tay đồ mặc áo.

Cái áo thì vừa in đấy nhưng mà màu sắc với hình ảnh in trên đó... thật xấu.

Ngay khi Kailami bước ra, Liam đã không nhịn được mà quay mặt đi phụt cười, không quên vẫy tay với nhân viên.

"Ta lấy mấy bộ này, gói lại gửi tới hoàng cung cho ta".

Kailami cạn lời "Ngài đùa tôi đẩy à?".

Liam nhịn cười tới nỗi không quản lý nổi ngũ quan trên mặt nữa "Không, đẹp lắm mà".

Kailami mặc áo mà thầm cảm thấy gu ăn mặc của người đế quốc kỳ cục thật đấy.

Liam nói chuyện với quản lý cửa hàng đặt may riêng cho Kailami vài bộ đàng hoàng, anh ta đã định làm điều đó ngay từ lúc cậu mặc không vừa được bộ nào rồi nhưng vẫn muốn trêu chọc một chút.

Mấy cái áo đó cũng đẹp lắm chứ.

Kailami ngượng ngùng đi thay lại bộ đồ cũ của mình, tuy cũ và hơi nát nhưng thoải mái hơn mặc cái thứ mà hồng kia nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.