Tống Kha vào hoàng cung gặp bệ hạ, không biết anh ta đã nói gì mà khiến cho bệ hạ hạ lệnh cho trưởng cai ngục bị điều đi nơi khác, điều này khiến những người khác vừa kinh ngạc, vừa dè chừng không ai dám không tuân theo những gì anh ta yêu cầu.
Ngày hôm sau, Tống Kha lại tới ngục giam để kiểm tra tình hình sức khỏe phục hồi của tên tội phạm.
Anh ta yêu cầu binh lính mở cửa phòng giam, chỉ có một mình anh ta đi vào rồi khóa cửa lại.
Đúng theo quy định thì anh ta không được phép làm như vậy nhưng nhớ tới vị cai ngục bị điều đi kia khiến cho những binh lính đều dè chừng vị bác sĩ bí ẩn này.
Trong phòng giam cũng có camera giám sát, Tống Kha quan sát vị trí của chúng rồi đưa tay vào túi áo ẩn nút khởi động một thiết bị nhỏ đặt trong đó, là một phiên bản giống như thứ vũ khí tạo ra bão năng
lượng có thể gạ gục một Alpha trong nháy mắt nhưng nhỏ hơn, cũng yếu hơn, tuy không đủ để hạ gục Alpha nhưng đủ để phá sóng những thiết bị theo dõi như camera hay máy thu âm.
Trong phòng giám sát, những nhân viên đang không ngừng theo dõi đột nhiên màn hình tắt ngủm tối thui, họ đang định nhao nhao lên thì vị trưởng cai ngục mới bước vào yêu cầu bọn họ ở yên vị trí.
"Có bác sĩ Tổng ở trong đó thì lo cái gì, tên kia cũng không chạy thoát được".
Các nhân viên cảm thấy thật khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lệnh của cấp trên.
Mà lúc này ở trong ngục giam, Tổng Kha đi tới đặt cái ghế đối diện kẻ kia rồi ngồi xuống, dáng vẻ rất tùy hứng.
"Chúng ta nói thẳng vào chuyện chính nhé, không có nhiều thời gian đâu, ông tên là gì?".
Tên tội phạm bị khóa chặt chân tay cổ ngước đầu lên, gã đã biết tên bác sĩ này cũng là đồng bọn của mình, còn muốn người này giúp cứu mình ra nữa cho nên không cần phải giữ kín làm gì nữa cả.
"Mokha là tên của ta".
"Tốt lắm" Tống Kha lại nói tiếp "Ông là chỉ huy ở khu mỏ quặng Vavium, chức vụ cũng không tính là thấp, tôi có thể giúp ông trốn khỏi đây nhưng chức vụ của tôi thấp cổ bé họng, cũng không biết ông chủ lớn của chúng ta là ai, mong là ngài Mokha đây có thể đề bạt tôi với ổng chủ".
Lão Mokha nghe tới ông chủ liền sợ hãi "Cái đó ta không thể đảm bảo được, bản thân ta cũng đang là một tội nhân của tổ chức, là do ta sơ suất mới khiến mỏ quặng lớn cung cấp năng lượng cho tổ chức bị phá hủy, ảnh hưởng tới kế hoạch của ông chủ".
"Nếu ông chủ gặp lại ta chắc chắn cũng sẽ không tha cho ta... Trừ phi...".
Tổng Kha ánh mắt trở nên hơi nguy hiểm nhìn gã ta "Trừ phi...?".
Mokha đắn đo mãi mới chịu nói tiếp "Trừ phi ta có thể lấy công chuộc tội".
"Ồ, nói nghe thử xem nào, biết đâu tôi có thể giúp ông, hai chúng ta cùng có lợi".
Mokha nhìn ngang ngó dọc chắc chắn thêm trong lòng rằng những camera ở đây đều tắt đèn rồi mới nhỏ giọng nói.
"Chỉ cần chúng ta bắt sống được một Sigma đem về thì chính là lấy công chuộc tội".
Tống Kha nắm chặt bàn tay, ánh mắt trở nên dè chừng "Sigma? Để quốc có hai sigma, một là vị phu nhân thượng tướng Lâm Triết, hai con trai út của ông ấy, tiểu điện hạ Doris".
"Đúng vậy, Lâm Triết kia chúng ta không động vào được, nhưng Doris thì vẫn có cơ hội".
Tổng Kha nhớ hôm qua anh ta vừa gặp được vị điện hạ này, còn hẹn nhau đi ăn một bữa nữa.
"Tại sao phải cần có Sigma? Ông phải nói tôi mới biết được sự quan trọng của vấn đề này thì tôi mới giúp ông được".
Mokha không muốn tiết lộ nhưng ông ta đã rơi vào bước đường cùng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa cả.
"Ông chủ đang thực hiện một thí nghiệm lớn liên quan tới quái vật cổ xưa của vũ trụ, một trong những thứ không thể thiếu chính là năng lượng của Sigma, cũng là thứ ông chủ đau đầu tìm cách có được nhất, chỉ cần có nó thì tổ chức của chúng ta sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất đến cả đế quốc cũng không thể địch lại".
Ánh mắt Tống Kha trở lên nghiêm trọng, anh ta suy nghĩ một chút rồi đắn đo đáp lại "Được, tôi có thể giúp ông chuyện này, nhưng mà ông biết vị trí căn cứ của ông chủ ở đâu chứ?".
Mokha nghe vậy thì mừng lắm, rốt cuộc gã cũng có thể trốn khỏi cái nơi quỷ quái này rồi "Biết, chỉ cần bắt được Sigma, tôi sẽ dẫn cậu tới nơi đó".
"Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cơ hội, ông cử ở đây đừng khiến bọn họ phát hiện".
Một lúc sau, Tống Kha đi ra khỏi phòng giam, hệ thống giám sát lại hoạt động trở lại bình thường.
Ra tới dãy hành lang lớn thì gặp được vị cai ngục mới nhận chức.
"Tình hình thể trạng của tên tội phạm đó đã tốt hơn rồi, nhưng tốt nhất vẫn đợi thêm vài ngày hẵng thẩm vấn tiếp" Anh ta liếc nhìn xung quanh không có ai mới nói tiếp "Vừa nãy không có ai làm ầm lên chứ?".
Trưởng cai ngục là một tên để râu quai nón "Yên tâm, chuyện liên quan tới tổ chức tôi sẽ giúp, còn phải cảm ơn cậu đã giúp tôi có được chức vụ này nữa, những kẻ kia chắc chẳng ngờ được đám hội gián chúng ta lại bò được lên những chức vụ cao như thế này đâu nhỉ? Thật sảng khoái".
Tống Kha đáp qua loa vài câu rồi rời đi, kế hoạch tẩu thoát của anh ta đang từng bước hoàn thành, để vượt được ngục giam này anh ta không thể không cài thêm người của mình lẫn lộn vào trong này.
Vốn chỉ nghĩ cứu gã Mokha kia ra khỏi đây, nhưng bây giờ kế hoạch lại có thay đổi lớn, anh ta phải nghĩ cách làm sao để có thể bắt được tiểu điện hạ Doris đi theo mà không làm kinh động tới cựu thượng tướng Adios.
Cựu thượng tướng còn mạnh hơn cả thượng tướng đương nhiệm hiện tại, nếu để ông ta ra tay thì quả thật khó mà lường trước được.
Tống Kha mở máy liên lạc tìm số của điện hạ Doris mới lưu hôm qua rồi gửi một tin nhắn qua.
"Tiểu điện hạ, ngày mai tôi khá rảnh, có thể hẹn ngài đi ăn một bữa không?".
Không lâu sau, có lẽ khoảng mười phút, bên kia liền có tin nhắn trả lời lại "Được, ngày mai tôi cũng rảnh, vậy hẹn anh ở nhà hàng Merlin trưa mai nhé".
Tống Kha mỉm cười rất nhạt cất máy liên lạc đi rồi rời khỏi khu vực trại giam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]