Khi bóng lưng Khương Hành dần dần biến mất, đại sảnh công ty lập tức tan ra khỏi sự im lặng như ch.ết, mọi người vội vã trở về vị trí làm việc của mình, vì sợ làm gì đó không tốt, ngày mai họ sẽ bị sa thải vì đã bước chân trái vào cửa công ty trước.
Chỉ có cô gái xám mặt vẫn còn sững sờ như không thể chấp nhận sự thật, vài sợi tóc vừa bị rơi ra dính vào một bên mặt vì xấu hổ, cho đến khi trưởng phòng nhân sự nghe được tin tức này liền đích thân đến đưa cô ta đi, giải quyết tiền lương, đưa cô ta ra khỏi công ty xong liền chuyển chính thức cho một nhân viên lễ tân khác.
Trong thang máy.
Khương Hành ấn đi lên tầng cao nhất, nhìn sang Khương Thanh Nguyên bên cạnh, người đang xoa xoa mặt chiếc đồng số Patek Philippe gặp nạn, cố gắng xoa xoa những vết trầy xước.
"Đồng hồ bị hỏng cũng không sao." Khương Hành thu hồi ánh mắt, giọng điệu lãnh đạm nói: "Cởi xuống đưa cho Lạc Dương mang đi đổi kính."
"Cha không giận à?" Khương Thanh Nguyên nói: "Con lấy đồng hồ của cha ra rồi làm xước nó, cha cũng biết cái này..." đáng giá trăm triệu.
Nửa câu sau bị Lạc Dương đứng sau lưng cản trở, Khương Thanh Nguyên không nói ra nhưng Khương Hành đã hiểu.
"Một phần giá trị của chiếc đồng hồ này phụ thuộc vào chính chiếc đồng hồ và một phần khác của nó phụ thuộc vào chủ sở hữu nó." Khương Hành nhẹ giọng nói: "Chiếc đồng hồ này thuộc về ta và chiếc đồng hồ này thuộc về Lạc Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/5066567/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.