Cả 14 năm, kể từ ngày ông ngoại vì bạo bệnh mà qua đời thì không một ngày nào cậu quên đi câu nói ấy.
Lời hứa...
Cuối cùng cũng chỉ là một lời hứa.
Sống gần mười năm ôm đủ thù hận trong lòng vẫn không quên đi anh...
Tại sao lại như vậy, kể cả khi tôi đi tìm khoái lạc từ những cơn mê...vẫn không ngừng nhớ anh, hận, nhưng chẳng thể ngừng yêu anh, yêu...nhưng lại vô cùng đau đớn.
Tại sao lại như vậy...?
Những lời thì thào cuối cùng trước khi ông nhắm mắt.
Trên tay, một tấm ảnh của hai người đàn ông mặc quân phục đang cười nói vui vẻ vẫn được ông siết chặt...
Takemichi vào năm chín tuổi thật sự không thể hiểu nỗi những gì ông đang nói, nhưng có một điều cậu chắc chắn rằng, thế giới này, thêm một người yêu thương cậu vô điều kiện đã rời đi...
Bỏ cậu lại thật rồi...
Đứng trước toà nhà cao tầng ngất ngưỡng, Takemichi không rõ bản thân vì sao lại có thể đi đến được đây với đống suy nghĩ hỗn độn như thế.
Rằng người trong ảnh ngoài ông của cậu ra thì chính là ai?
Rằng người này có phải là người đã khiến ông sống đau đớn suốt ngần ấy thời gian chờ đợi...
Liệu có phải bọn họ là một đôi?
Vậy tại sao chỉ còn lại một mình ông cùng chung sống với cậu?
Rốt cuộc, bọn họ đã xảy ra chuyện gì...
Cánh cửa mở ra, quản gia nhà Baji không mất quá nhiều thời gian đã nhìn ra Takemichi, lách người để cậu đi vào, quản gia quan tâm hỏi:"Hôm nay cậu đến sớm vậy sao? Chẳng phải ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alltakemichi-do-nghiep-du-cau-muon-an-don-sao/1032371/chuong-117.html