🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh ta đã trở lại! Mừng như điên không đủ để hình dung tâm trạng của Phương Cẩn lúc này, thấy Mạnh Tề cùng Trần Thiếu Bạch đi phía sau Nghiêm Khải Hoa, hắn mới nhớ tới lịch làm việc hôm nay của Nghiêm Khải Hoa là đón người tại sân bay.
Anh ta không bỏ đi, chỉ là đi làm việc mà thôi, vẫn làm việc bình thường như vậy có phải anh ta đang cố tỏ ra chuyện tối qua không sao cả, hay là anh ta đang trốn tránh?
Đón như vậy, Phương Cẩn cảm thấy vui mừng.
Nhưng mà, khi cả hai người bốn mắt chạm nhau thì không thấy Nghiêm Khải Hoa có bất kỳ phản ứng gì.
Phương Cẩn chắc chắn rằng Nghiêm Khải Hoa đã thấy hắn cùng Joe Helen đang làm gì, nhưng Nghiêm Khải Hoa lại phản ứng cứ như đang nhìn một người hòan tòan xa lạ…không, so với thấy người lạ thì phản ứng này còn lãnh đạm hơn.
Không có kinh ngạc, không có liếc thêm một cái, dù chỉ trong chốc lát, không có bất kỳ cái gì hết!
Bình thản đảo tầm mắt, dập nát giây phút mừng như điên của Phương Cẩn khi nhìn thấy anh ta.
Thấy mình cùng Joe Helen hôn môi, hắn thế nhưng thờ ơ, vẫn dùng ánh nhìn lãnh đạm như người xa lạ mà nhìn, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hắn, không hề đặt hắn vào trong mắt!
Hảo, tốt lắm.
Nghiêm Khải Hoa, anh thật đủ lãnh huyết, Xem như  anh lợi hại!
“Sao, không tiếp tục trốn sao?”      Phương Cẩn nói chua chát.   
Buổi sáng tỉnh lại, nhìn không thấy Nghiêm Khải Hoa, hắn giống tên đần ở đại sảnh khách sạn khổ chờ, còn cùng Joe Helen náo loạn một trận nhảm nhí bực mình, mới đợi được đến khi nhìn thấy ‘người của mình’.
Kết quả thì sao? Nghiêm Khải Hoa vừa tiếp đón an bài cho Mạnh Tề cùng Trần Thiếu Bạch mới tới Milan, lập tức chạy đi tìm Gavin, căn bản là cố ý trốn hắn.
Nghẹn cả ngày, cho đến ban đêm, đóng cửa lại, chỉ còn hai người với nhau, Phương Cẩn mới có cơ hội phóng thích.
“Trốn?”     Nghiêm Khải Hoa đóng cửa tủ quần áo, xoay người, vẻ mặt vô tội nhìn Phương Cẩn đang ngồi trên giường.    “Tôi vì sao phải trốn.”
“Hừ, chối gọn nhỉ? So với người tối hôm qua nằm dưới thân tôi mà thở gấp rên rỉ hòan tòan khác biệt nhỉ. Cưng ơi, con người mà đêm qua nằm gọn trong lòng tôi biến đâu mất rồi?”
“Phương Cẩn!”     Ngôn ngữ tên này luôn trần trụi như vậy, làm người khác nghe xong mà lỗ tai nóng lên,    “Mau trở về…”
“Trở về phòng tôi?”     Phương Cẩn lưu manh lắc lắc ngón tay.    “Cưng ơi, cưng đừng quên, sáng nay tôi đã nhường phòng cho Trần Thiếu Bạch cùng Mạnh Tề, hiện tại chúng ta là bạn cùng phòng nha.”
Nghiêm Khải Hoa cố chống đỡ, không nói gì, buổi sáng hắn giúp Trần Thiếu Bạch cùng Mạnh Tề làm thủ tục thuê phòng, mới phát hiện trước đó đã đặt phòng nhưng bởi vì nhân viên hành chính của khách sạn sơ xuất, đã cho người khác vào trọ, hơn nữa hiện tại là mùa nóng du lịch, rất khó tìm được khách sạn còn phòng trống.
May mà, ngay từ đầu Nghiêm Khải Hoa liền hạ quyết tâm không cùng phòng với Phương Cẩn, không cùng giường, cho nên bây giờ mới có phòng cho hai người kia.
Nhưng hiện tại, hiện tại…như vậy, muốn cùng giường là không có khả năng.
“Ông trời đứng về phía tôi, anh càng muốn tránh tôi, ông trời sẽ càng bắt anh đẩy vào cùng tôi.”
“Tôi sao lại phải trốn cậu?”
“Vậy sáng nay khi thấy tôi và Joe hôn nhau, sao anh lại tránh né?”
“Tôi không trốn”
Mình tại sao phải trốn? Nghiêm Khải Hoa hắn chưa từng cần né tránh bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cho dù là làm sai việc, hắn cũng chưa bao giờ trốn, mà thản nhiên đối mặt.
Huống hồ người làm sai lại không phải hắn, hắn cần gì phải trốn tránh?
Chậm đã! Làm sai……
Ý thức được bản than đang suy nghĩ cái gì, Nghiêm Khải Hoa buồn khổ nhíu mày, nhưng miệng vẫn quật cường:     “So với để ý cậu cùng Joe làm gì, tôi có việc quan trọng hơn cần phải làm.”
Ý anh ta là dù mình với ai làm gì, như thế nào đi nữa, đối với anh ta mà nói đều là việc nhỏ chả cần quan tâm, phải không?
“Cố ý nói mấy câu khiêu khích này, anh liền nghĩ như vậy chọc tức tôi?”
“Chỉ có tiểu quỷ mới không khống chế nổi cảm xúc bản thân, lọan rống gọi bậy.”
“Tôi chính là thích loạn rống gọi bậy đó, không được sao?”     tiểu quỷ tiểu quỷ, anh ta còn muốn dùng sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người để áp chế ta mấy lần mới chịu vừa lòng?
Đúng, luận tuổi, ta như thế nào cũng kém anh ta, nhưng vậy thì sao?
“Đừng tưởng sống nhiều hơn tôi mười hai năm là rất giỏi, trên đời này những kẻ già cả mà sống uổng phí tràn lan khắp nơi, anh nghĩ chỉ cần mhiều tuổi hơn thì người ta sẽ ngoan ngõan mà gọi một tiếng đại thúc sao? Dựa vào lý do hơn người ta mười hai tuổi rồi lên mặt, rồi đối xử tôi qua loa tắc trách, cậy già lên mặt giảng giải lí lẽ tôn giáo, anh rất sung sướng a?”
Quả nhiên là tiểu quỷ. Nghiêm Khải Hoa lắc đầu, nâng tay xoa ấn hai bên huyệt thái dương, Phương Cẩn luôn cố tình gây sự làm cho hắn thực đau đầu.
Nghiêm Khải Hoa càng bình tĩnh phản ứng, thì kích thích cơn tức của Phương Cẩn lên càng cao. Trong đó, một nửa là do bị nói là cố tình gây sự, mà quả thật đúng là như vậy, nhưng Phương Cẩn còn lâu mới chịu cúi đầu thừa nhận, vì thế thẹn quá hoá giận, càng phát tiết.
“Tôi chả thèm cùng cậu nháo mấy câu không dinh dưỡng vậy nữa.”   Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Nghiêm Khải Hoa lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Vừa bước một bước, cả người bị một lực đạo mãnh liệt từ phía sau ôm lấy thắt lưng, keo` về phía nào đó.
Phanh!
Nghiêm Khải Hoa  bị đẩy xuống giường.
Không kịp phản ứng, Phương Cẩn nhanh chóng khóa ngồi ở trên người áp chế anh ta, không để cho động đậy.
Mà đang khóa chặt trên người Nghiêm Khải Hoa, Phương vẻ mặt âm trầm, không khí trầm lặng như tử thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.