Thấy Nghiêm Khải Hoa đột nhiên sắc mặt không khỏe, Mạnh Tề quan tâm hỏi han:
“làm sao vậy?”
“Không có gì.” nếu Mạnh Tề có được một nửa sơ ý như Trần Thiếu Bạch thì tốt rồi. Giờ này khắc này, Nghiêm Khải Hoa nhịn không được mà thầm nghĩ như vậy. “Đi thôi, về khách sạn truớc rồi nói sau.”
Trần Thiếu Bạch cùng Mạnh Tề đều gật đầu.
Đi ở phía trước, Nghiêm Khải Hoa nhíu chặt hai hang mi, một nửa là bởi vì thân thể không Khỏe, ẩn ẩn đau, một nguyên nhân khác là—
Đưa cả bọn về khách sạn nghỉ ngơi là chuyện bình thường, dù sao ngồi trên máy bay lâu như vậy mà nói không mệt là gạt người. Nhưng trở lại khách sạn…cũng nghĩa là phải đối mặt với Phương Cẩn.
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Nghiêm Khải Hoa không biết phải đối với Phương Cẩn như thế nào.
Mà Phương Cẩn sẽ dùng thái độ gì đối xử với hắn, hắn cũng không biết được.
Hơn nữa hiện tại lại có thêm Trần Thiếu Bạch và Mạnh Tề, thật lo lắng tên kia sẽ ở trước mặt hai nguời này động tay động chân với hắn. Aizzz, làm sao mà không lo đây.
Tiểu tử đó quả nhiên thật phiền toái!
“Ách xì!!!”
Ai đang nói xấu sau lưng ta?!
Phương Cẩn thần kinh nhạy, nhìn quanh bốn phía, không hề tìm đuợc Nghiêm Khải Hoa mới sáng sớm đã chơi trò mất tích của hắn, ngược lại nhìn thấy Joe Helen một thân ăn mặt mát mẻ đang nhàn nhã nhẹ nhàng đi vào cửa chính khách sạn.
Hai người tầm mắt vừa thấy đối phương, Joe Helen nguyên bản định đi thẳng vào thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303886/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.