“Là bởi vì phòng này có anh, tôi mới ở đây.” Phương Cẩn lần thứ hai ngăn Nghiêm Khải Hoa rời đi. “Cũng là bởi vì có anh, tôi mới đến Italy, mới đến Milan này.”
Vẫn luôn mang vẻ mặt cợt nhả, giờ phút này, người thanh niên rốt cục bày ra một bộ mặt khác – bộ mặt cường ngạnh. (cứng rắn)
“Anh nghe rõ rồi chứ? Khải Hoa, bởi vì có anh ở đây, tôi mới ở tại nơi này.”
“Cậu…”
“Có lẽ ngay từ đầu tôi đã làm sai, không nên nhận lời uỷ thác của Thiên Tú đến theo dõi anh; Nhưng nếu không có nhận lời chuyện này, tôi căn bản không thể biết được trên đời có một Nghiêm Khải Hoa – một nhân vật số một, và cũng sẽ không từ quá trình theo dõi khiến tôi bất giác yêu anh.”
Yêu? Tên này được mấy tuổi? Nói gì mà yêu với không yêu? Nghiêm Khải Hoa trong lòng thầm không tin nổi lời bày tỏ này.
“Hiện tại cậu nói vậy thì có ích lợi gì?”
“Tôi biết bởi vì chuyện trước kia khiến anh lúc nào cũng đề phòng tôi. Cho dù tôi có nói một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần câu “Tôi Yêu Anh”, anh cũng sẽ không thay đổi, vẫn sẽ nhìn tôi như nhìn rắn rết.” Phương Cẩn trầm giọng.
“Là cậu ngay từ đầu làm sai, trách được ai?”
“Điểm ấy tôi đồng ý, bất quá…” Phương Cẩn cười đầy tà khí. “Nếu tôi mà giống tên người Ý không có não kia, rồi lại không dùng phương thức quang minh chính đại, rõ ràng rành mạch mà thổ lộ với anh, anh nói xem, tôi sẽ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303881/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.