“Từ trước là tôi đã biết tên đó có ý với anh mà.” Vừa về tới khách sạn, Phương Cẩn theo sát phía sau Nghiêm Khải Hoa, phóng lên, chiếm giường.
“Cậu nghe lén đã bao lâu?”
“Không lâu, chỉ từ đoạn ‘Tôi vô tình biết được chuyện riêng tư của anh…’” Phương Cẩn trân tráo nói.
Tên này căn bản ngay từ đầu đã đứng trên lầu. “Sao lúc đó không xuất hiện?”
“Xuất hiện làm gì? Làm bóng đèn sao?”
“Phương Cẩn”
“Anh hy vọng tôi xuất hiện giúp anh giải vây sao?” Phương Cẩn dòi hỏi. “Anh hy vọng Tôi – hoàng tử dũng cảm xuất hiện, kịp thời giải cứu Anh – vị công chúa đáng thương thoát khỏi móng vuốt sói sao?” (bó tay =__=)
Đem cà vạt cởi xuống, quăng vào hắn, trả lời “Nhảm nhí.”
Phương Cẩn cầm cà vạt lên quay quay, cười híp mắt, nói: “Tôi sẽ coi cái cà vạt này như Cầu Hoa anh cho tôi nha? Cưng ơi”
(Cầu hoa: cục bông lù xù màu đỏ chú rể ngày xưa đeo ngay bụng ấy, ý nghĩa là người này đã bị ràng buộc, là người đã có gia đình, là người đã bị cô nương này trói buộc cả đời;
còn một loại nghĩa khác của cầu hoa: Hoa cưới mà cô dâu tung lên sau khi làm lễ cưới.
Bạn Cẩn dùng cả hai nghĩa nhá, ý là Hoa Hoa là cô dâu của bạn, tung hoa cho bạn với ý nghĩa sẽ trói buộc chú rễ của mình)
“Cậu có thể xem đó như hung khí tôi dùng để siết chết cậu.” =))))))))))
“Oa, anh mưu sát chồng a?” Phương Cẩn chỉ kém chút nhảy dựng khỏi giường, “Cưng ơi, miệng cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303880/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.