Nguyễn Hạnh đang do dự, đã đến đây rồi, có nên vào đánh một ván không nhỉ? Dù sao nàng cũng có một lần mô phỏng có thể dùng để gian lận, nhưng trong túi chỉ còn mười hai đồng tiền, lỡ thua thì chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao… Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở. Nguyễn Hạnh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nảy ra một ý tưởng khác. Nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói: “Hồ ca, muội đến thăm huynh nè!”
Nàng giơ hộp điểm tâm trên tay lên: “Muội còn mang quà cho huynh nữa.”
“Thăm ta?” Hồ Tam lặp lại, lắc đầu, không nhận quà của Nguyễn Hạnh. “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Thấy Hồ Tam không nhận, Nguyễn Hạnh cũng thuận thế hạ tay xuống. Cứ giơ mãi cũng mỏi. Nhưng thấy thái độ của Hồ Tam cũng không tệ, ý tưởng vừa rồi của nàng nói không chừng có thể thành công.
Nàng kéo Hồ Tam ra khỏi sòng bạc, đi vài bước rồi ngồi xổm xuống bên tường, thần bí nói: “Hồ ca, huynh có muốn kiếm tiền không? Muội có một ý tưởng, nhưng cần huynh giúp một chút.”
Hồ Tam vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chờ đợi lời tiếp theo.
“Hồ ca, huynh quen thuộc sòng bạc này, có biết con dê béo nào lắm tiền ngu ngốc không? Giăng bẫy cho muội chơi với hắn ta một ván, tiền thắng được chúng ta chia năm xẻ bảy.”
Trong sòng bạc không thiếu những kẻ ngốc nghếch như vậy. Thông thường, cách đối phó với chúng là để chúng thua vài ván rồi cho thắng một ván
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tu-tien-duoc-roi-con-lam-nu-phu-ac-doc-nua-chu/3735064/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.